The Soda Pop
Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328981

Bình chọn: 9.00/10/898 lượt.

g Tiểu Thư Tuyết, xin hai người đừng đi"

Thật vất vả mới trông mong được Tiêu Ký Phàm trở về, cô cư nhiên lại muốn mang anh đi? Cô sao có thể làm như vậy? Dù cho không được Tiêu Ký Phàm yêu, chỉ cần mỗi ngày có thể liếc anh một cái, cô ta cũng đã cảm thấy vừa lòng.

Lâm Tử Hàn xoay người lại nhìn chằm chằm cô ta, cô ta vừa nãy rõ ràng đã nghĩ muốn Tiểu Thư Tuyết chết, cô ta hận Tiểu Thư Tuyết như vậy, làm sao có thể sẽ bỏ qua cho nó chứ?

"Ký Phàm..." Duẫn Ngọc Hân tủi thân gọi, trước đây mặc kệ là chuyện gì, chỉ cần cô ta dùng loại giọng này gọi anh, anh đều sẽ ôn nhu đáp ứng tất cả thỉnh cầu vô lễ của mình.

Nhưng hiện tại không giống trước kia, sự nuông chiều, ôn nhu của anh đều chỉ cho Lâm Tử Hàn, vĩnh viễn cũng không có phần của cô ta! Tiêu Ký Phàm liếc mắt nhìn cô ta, thản nhiên mở miệng nói: "Ngọc Hân, Tử Hàn không có thói quen sống ở đây, cho nên anh muốn mang cô ấy và Thư Tuyết rời đi, chính em bảo trọng"

Cha cô ta làm ra loại chuyện kia với Lâm Tử Hàn, khiến cho anh càng thêm phản cảm tới cực điểm với Duẫn gia, nhưng Duẫn Ngọc Hân là vô tội. Cho nên, thấy mình đã từng nợ cô ta, anh vẫn còn rất lịch sự với cô ta.

Duẫn Ngọc Hân đau lòng lui về phía sau một bước, chống lên tường, chuyển hướng sang cầu xin Lâm Tử Hàn: "Tử Hàn, cô không nên mang Ký Phàm đi, tôi cam đoan, tôi sau này không xuất hiện ở Tiêu gia, có thể chứ?"

Lâm Tử Hàn bị bộ dạng của cô ta dọa, đáy lòng lại có chút dao động, không được! Cô không thể bị nước mắt của cô ta lừa gạt, cô ta trước đây đã làm nhiều chuyện hãm hại mình như vậy, làm sao có thể thay đổi tốt hơn? Cô kiên quyết mà lắc đầu, cúi đầu không hề liếc mắt nhìn biểu tình thụ thương của cô ta.

~~~~~~~~~~

Trong phòng ngủ, Lâm Tử Hàn đang thu dọn đồ đạc, khi chuẩn bị khóa va li thì cái va li "Rầm" một tiếng bị người ta đẩy xuống đất, đồ mới vừa thu thập xong cũng rơi xuống.

Lâm Tử Hàn nâng mắt lên, nhìn liếc mắt Tiêu phu nhân nổi giận đùng đùng, cúi người một lần nữa thu thập hành lý.

"Cô dám đem Ký Phàm và Thư Tuyết mang đi thử xem?!" Tiêu phu nhân nổi giận gầm lên một tiếng.

Lâm Tử Hàn không đáp lại, tiếp tục thu thập. Cô không rõ, Tiêu phu nhân rõ ràng thích Tiểu Thư Tuyết như vậy, sao lại thả mặc cho Duẫn Ngọc Hân suốt ngày chạy qua Tiêu gia, lẽ nào bà ta không biết phụ nữ mất đi lý trí thì là rất đáng sợ sao?

"Tôi không cho phép cô dẫn bọn họ đi!" Tiêu phu nhân gào thét tê tâm liệt phế, bà ta thật vất vả mới khuyên được Tiêu Ký Phàm về nhà, sao có thể để anh rời đi lần nữa!

"Cháu nhất định phải dẫn anh ấy đi!" Lâm Tử Hàn liếc nhìn bà ta lạnh lùng nói, trước kia cô kính trọng bà ta là trưởng bối, là bởi vì bà ta là mẹ của Tiêu Ký Phàm. Nhưng mà từ sau khi bà ta bảo lão già họ Duẫn kia làm ra loại chuyện đó, cũng không muốn cung kính với bà ta nữa.

Tiêu phu nhân bị cô chọc, nhất thời tức giận đến cả người phát run lên, vô cùng tức giận, trừng mắt nói với cô: "Cô rốt cuộc muốn thế nào? Nói mau!"

"Cháu sẽ để Ký Phàm sống tốt, Thư Tuyết sống tốt!" Cô muốn chính là đơn giản như vậy, cái khác, cô cái gì cũng không cần!

"Bọn họ hiện tại có cái gì không tốt? Vì sao cô nhất định phải dẫn nó đi?!" Bà ta có thể cho phép Lâm Tử Hàn ở lại, dù sao bà ta cũng có nhiều thời gian giết chết cô, nhưng bọn họ lại đi như thế, bà ta không chỉ có đã không có cơ hội tàn nhẫn chỉnh cô, còn có thể mất đi con trai duy nhất của bà, bà ta thực sự rất không cam lòng!

"Bác không được...!" Lâm Tử Hàn kích động mà hô: "Bọn họ một điểm cũng không tốt! Chỉ cần đứng ở Tiêu gia bọn họ sẽ không có khả năng tốt đẹp!" Đỗ Vân Phi sớm muộn sẽ phát hiện cô ở Tiêu gia, sau khi phát hiện nhất định sẽ hoài nghi thân phận của Tiêu Ký Phàm. Mà Duẫn Ngọc Hân hận cô và Tiểu Thư Tuyết như vậy, nhất định sẽ không bỏ qua cho Tiểu Thư Tuyết.

"Cô là hồ ly tinh!" Tiêu phu nhân dương tay, hung hăng tát cô một cái. Thân thể Lâm Tử Hàn bất ổn, ngã bên mép giường. Bưng mặt bị bà tát đến đau đớn, ô ô khóc lên.

Cô khóc, không phải là bởi vì bị Tiêu phu nhân đánh đau, mà là đau lòng cho Tiêu Ký Phàm trên lưng đeo thêm áp lực trầm trọng như thế sống qua ngày. Một bên là thân phận địa vị, một bên là người phụ nữ yêu thương, loại lựa chọn này thật là quá tàn nhẫn.

"Tử Hàn" Mới vừa đi vào tới, Tiêu Ký Phàm bước nhanh tiến lên trước, nâng thân thể ngã ngồi dưới đất của Lâm Tử Hàn dậy, xoay người lạnh lùng nói với Tiêu phu nhân: "Mẹ, là chính con không muốn sống ở chỗ này nữa, mẹ đánh cô ấy cũng không ích gì"

"Ký Phàm, lẽ nào con thực sự không cần mẹ sao? Mẹ là mẹ đẻ của con mà ——" Tiêu phu nhân rưng rưng lên án nói: "Người phụ nữ này có cái gì tốt? Vì sao cô ta nói gì con cũng nghe"

"Cô ấy là vợ con" Giọng nói của Tiêu Ký Phàm vẫn không mang theo bất luận cảm tình gì như cũ, nắm tay Lâm Tử Hàn đi ra cửa, tay kia ôm lấy Tiểu Thư Tuyết đứng ở cạnh cửa.

Tiểu Thư Tuyết ghé vào trong lòng Tiêu Ký Phàm, ánh mắt lướt qua vai anh nhìn về phía Tiêu phu nhân, lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn nói: "Bà nội, Thư Tuyết không nỡ xa bà"

Tiêu phu nhân chảy nước mắt vọt lên, vội cầu xin: "Ký Phàm, con nghe được khô