
sợ chết không?" Gọng súng để trên bụng của cô.
"Không sợ!" Lâm Tử Hàn gạt tay hắn bên vòng eo, lắc đầu và lớn tiếng.
Khóe miệng người đàn ông lộ ra một chút cười nhạt, cô không nhìn thấy, tựa như không nhìn thấy súng trong tay anh ta, nhưng mà, những giây phút tiếp theo, người cô bị đẩy lên giường lớn, thân thể tráng kiện áp lực đè lên, thô lỗ mà thoát đi khăn tắm trên người cô, bàn tay để trên ngực của cô, đôi môi chăm chú ép chặt vào đôi môi nóng bỏng của cô .
Lâm Tử Hàn bị động tác bất thình lình làm cho sợ đến ngây người, tứ chi giãy dụa, đấu tranh, cố gắng thoát thân khỏi những hành động điên cuồng của anh ta.
"Này, anh có thể đi tắm trước được hay không?" Cho cô chuẩn bị tâm lý một chút.
Người đàn ông dường như không nghe thấy được cô nói, hung hăng mà hôn lên mỗi chỗ da thịt trên người cô.
"Chậm một chút! Anh là đồ Vương bát đản! Anh không nghe lời! Tôi muốn khiếu nại anh!" Lâm Tử Hàn oa oa kêu to, đẩy đánh thân thể cao to đang ép chặt ở trên người.
Ở chỗ sâu trong bụng đột nhiên truyền đến một trận đau đớn, cô hét lên một tiếng, tăng sức mạnh bàn tay nhỏ lên trên chiếc lưng khỏe mạnh của anh ta, hét to: "Hỗn đản! Anh làm tôi đau".
"Hu... Anh phục vụ không tốt, tôi muốn khiếu nại anh!"
"Anh là đồ vương bát đản!"
"..." Sau một thời gian dài, cuối cùng cô cũng mắng mệt mỏi, người đàn ông kia cũng dừng động tác của mình lại, ngã vào một bên thở hổn hển.
Mồ hôi trên người của anh ta chảy ra khắp nơi, anh ta thỏa mãn nhắm hai mắt lại ngủ.
Lâm Tử Hàn chịu đựng sự khó chịu trong cơ thể, xoay người xuống giường mặc quần áo, vội vàng chạy ra khỏi gian phòng, thoát khỏi người đàn ông đáng ghét này.
Phía sau, đôi mắt nóng rực thẳng tắp bắn lên trên người Lâm Tử Hàn, cô hoảng sợ chạy đi. Trong bóng tối, khóe miệng anh ta hơi hé mở, lộ ra dáng cười tà mị. Biệt thự Lâm gia nằm ở lưng chừng núi, Lâm Tử Hàn nhìn mẹ đang bận rộn liên tục, cuối cùng không chịu nổi nữa mà thốt lên: "Mẹ! Con chưa tốt nghiệp đại học, tại sao lại buộc con kết hôn sớm như vậy?"
Lâm phu nhân liếc mắt nhìn cô: "Sớm muộn gì cũng đều như nhau, Tạ gia có thể coi trọng con, là phúc phận của con, Vân Triết là một người đàn ông tốt, lại là người nối nghiệp mới của tập đoàn Tạ thị, con còn thấy có cái gì chưa đủ?"
"Nhưng mà con không thích anh ta! Hơn nữa anh ta khi còn bé xấu xí, lớn lên cũng không xấu sao, bây giờ chắc chắn cũng rất xấu xí".
"Cậu ta yêu con!" Lâm phu nhân vỗ vai của cô, không phiền hà nói: "Nhanh lên, đi thay một bộ quần áo đẹp một chút, Tạ phu nhân chút nữa sẽ qua đây nhận người, Tạ phu nhân nhiều quy củ, con nên chú ý một chút".
Lâm Tử Hàn chuyển động tròng mắt, dè dặt hỏi thăm: "Mẹ, Tạ phu nhân lần trước nói muốn kiểm tra giường, đúng không?" (Cái nờ là kiểm tra xem có... hịhị =.= lạc hồng sau khi í í không á mà *xấu hổ quá*)
"Tất nhiên là sự thật, Tạ phu nhân rất phong kiến" Lâm phu nhân nói, sau đó nhìn cô ấy, giận dữ nói:
"Nha đầu chết tiệt kia, con cũng đừng nói cho ta..."
"Yên tâm đi". Lâm Tử Hàn tức giận mà liếc mắt, tình cảnh đêm hôm đó đột nhiên hiện lên trong đầu cô, khuôn mặt cô bắt đầu nóng lên. Trong lòng âm thầm mong, chờ đợi cho Tạ phu nhân kiểm tra giường, như vậy mẹ cô mới không có cách nào.
Tạ Vân Triết là một người đàn ông không tồi, điều này cô không phủ nhận, khi còn bé cô luôn thích đi theo anh ta - là cái đuôi của anh ta, quấn quýt lấy anh ta, chỉ tới khi anh ta 10 tuổi xuất ngoại mới thôi.
Cô cũng tin tưởng rằng Tạ Vân Triết nhất định sẽ đối tốt với mình, nhưng mà, cô thật sự không muốn kết hôn với anh ta.
"Chuyện làm ăn của Lâm gia không phải tốt sao? Tại sao còn muốn lấy hạnh phúc của con đi nịnh bợ người khác". Lâm Tử Hàn bất mãn, vô cùng bất mãn!
"Nếu không có Tạ gia chống đỡ, Lâm gia trong một đêm rất có thể mất đi phân nửa sản nghiệp". Lâm phu nhân nói:
"Con là trưởng nữ của Lâm gia, cuối cùng cũng nên vì Lâm gia mà có chút đóng góp chứ?"
"Nhưng đó là việc của cả một đời!" Lâm Tử Hàn thực sự hoài nghi, cô rốt cuộc không phải là con của Lâm gia, làm thế nào cha mẹ lại có thể vô tình vô nghĩa với cô như vậy?
"Không cần nói nữa, nhanh đi thay quần áo!" Lâm phu nhân gầm lên.
Lâm Tử Hàn buồn bực, trừng mắt nhìn mẹ mình, cô quay người ra khỏi gian phòng của bà. Tại cửa ra vào thiếu chút nữa cô đụng phải cô giúp việc vừa mới vào cửa.
Cô giúp việc sợ hãi, cuống quít xin lỗi.
"Có chuyện gì sao lại rối rít mở cửa như vậy?" Lâm phu nhân không hài lòng trừng mắt mà nhìn cô giúp việc.
Cô giúp việc co rúm người lại, cúi đầu nói: "Phu nhân, Tạ phu nhân cùng Tạ thiếu gia tới, đang đợi ở dưới lầu".
"Đúng không?" Khuôn mặt Lâm phu nhân giãn ra cười tươi, quay người về phía Lâm Tử Hàn lạnh lùng nói: "Nhanh trở về phòng thay đổi quần áo rồi xuống dưới lầu gặp khách đi". Nói xong bà lướt qua cô, đi xuống dưới lầu.
Lâm Tử Hàn quay lại nhìn bóng dáng bà rồi làm một mặt quỷ, chậm chạp theo sát đi ra ngoài, tại đầu cầu thang cô cúi đầu nhìn xuống dưới
Ở tầng dưới, thân ảnh một người đẹp trai chiếu vào trong mắt cô, cô kinh ngạc mà trợn trừng hai mắt, ngư