
a đốt! Tạ Vân Triết ngày hôm qua rời đi, nói hôm nay trở lại đón cô về nhà, cô thực sự rất không muốn trở về nha!
Nhưng mà, cô không thể tiếp tục ở lại Tiêu gia, Tiêu Ký Phàm không hề cần cô ở lại, cô có thể đi nơi nào đâu? Trở lại thôn Ninh Thủy sao?
Đi về, thì sẽ không còn được gặp lại Tiêu Ký Phàm và Tiểu Thư Tuyết!
"Vân Triết lập tức đến, cô còn không dọn dẹp một chút?" Ngoài cửa truyền đến giọng nói không có ý tốt của Duẫn Ngọc Hân, Lâm Tử Hàn hơi nâng mắt lên, nhìn chằm chằm vẻ mặt đắc ý của cô ta.
"Mẹ, dì Duẫn nói muốn dẫn con đi ra ngoài ăn" Tiểu Thư Tuyết hưng phấn mở miệng nói.
Duẫn Ngọc Hân quay đầu lại liếc mắt cùng ở hạ nhân phía sau, nói: "Các cô đi ra ngoài trước, tôi nói lời từ biệt với cô Lâm"
"Xin lỗi, Duẫn tiểu thư" Gã đàn ông cúi đầu lạnh lùng kiên quyết mở miệng, bước chân lại không có di động nửa bước. Tiêu Ký Phàm nói, chỉ cần Duẫn Ngọc Hân và Tiểu Thư Tuyết ở cùng nhau, bọn họ nhất định không thể rời đi nửa bước, trừ phi cô ta để cho bọn họ đưa cô bé đi.
Duẫn Ngọc Hân chán nản, lại không có cách nào với bọn họ, phải đè lửa giận dưới đáy lòng xuống. Biểu tình trên mặt biến đổi, đại lượng nói với Lâm Tử Hàn đang trầm mặc: "Tạ phu nhân chính là một người rất xoi mói, coi như là bề ngoài, cô cũng phải chuẩn bị đủ nha. Mặc quần áo đẹp chút, đúng không sai đâu"
Dừng một chút, thấy Lâm Tử Hàn vẫn trầm mặc không nói như cũ, tiếp tục nói: "Vân Triết là một người đàn ông tốt, cô kiếp này có thể gặp gỡ anh ấy là kiếp trước đã tu luyện có phúc, đừng không biết đủ"
"Tôi sẽ không theo anh ấy trở về, cô đừng nói những lời nhảm nhí này nữa" Lâm Tử Hàn rũ mắt xuống, không liếc nhìn cô ta thêm một cái.
"Vì sao? Là không nỡ xa Ký Phàm? Hay là không nỡ xa Tiểu Thư Tuyết? Cô yên tâm đi, Ký Phàm tôi sẽ hầu hạ tốt, Tiểu Thư Tuyết tôi cũng sẽ chiếu cố tốt" Duẫn Ngọc Hân liếc mặt cô, kiểm tra mỗi một một phản ứng của cô, đột nhiên nghĩ đến cái gì: "Đúng rồi, tiểu bảo bối gần đây dạ dày không phải thật là tốt như vậy, tôi pha cho con nhỏ dược thảo uống, thật hy vọng nó có thể mau khỏe lên"
"Dược thảo gì?" Lâm Tử Hàn đứng dậy từ trên giường, vẻ mặt khẩn trương nhìn chằm chằm cô ta.
Duẫn Ngọc Hân không nói bật cười: "Lâm Tử Hàn, không nên luôn luôn cả kinh bất chợt như thế, nếu không Ký Phàm thực sự sẽ cho rằng tôi đã làm cái gì với tiểu bảo bối"
Lâm Tử Hàn bất chấp lời nói lạnh nhạt của cô ta, hét lớn: "Cô rốt cuộc cho con bé uống thảo dược gì!?"
"Bảo bối, đưa cho mẹ nhìn" Duẫn Ngọc Hân gọi Tiểu Thư Tuyết trong lòng, dụ dỗ.
Tiểu Thư Tuyết nghe lời giơ giơ bình nước nhỏ trong tay lên: "Mẹ, mẹ xem"
Lâm Tử Hàn một tay đoạt cái bình lại đây, mở nắp ngửi ngửi, mùi vị rất xa lạ, là mùi vị cô chưa ngửi qua!
"Loại trà này tác dụng rất nhiều, khỏe tim lợi tiểu, ổn định hơi thở xoa dịu đau nhức..." Duẫn Ngọc Hân chậm rãi dừng ở đoạn cuối, liếc nhìn sắc mặt trắng xanh của cô.
Cô ta không có khả năng đối xử với Tiểu Thư Tuyết tốt như vậy, làm sao có thể có lòng tốt tìm thảo dược trị bệnh cho con bé? Lâm Tử Hàn nóng nảy, hung hăng ném bình nước trong tay xuống đất. Bình nhỏ lên tiếng trả lời mà nứt ra, nước màu trà chảy ra. Lâm Tử Hàn quỳ trên mặt đất, nhặt lên vài chiếc lá rơi xuống đất.
Trúc đào? Cô ta lại có thể cho Tiểu Thư Tuyết uống trúc đào? Cả người Lâm Tử Hàn run rẩy đến lợi hại, nước mắt đảo quanh tại viền mắt, phẫn nộ nhìn chằm chằm vẻ mặt cười đến yêu mị của Duẫn Ngọc Hân.
"Mẹ, mẹ làm sao vậy?" Tiểu Thư Tuyết thấy viền mắt Lâm Tử Hàn rưng rưng, giãy dụa từ trong lòng Duẫn Ngọc Hân trượt xuống, tay nhỏ bé quơ cánh tay của cô.
"Mẹ phải về nhà, không nỡ xa cháu đó" Duẫn Ngọc Hân cười tủm tỉm mở miệng nói.
"Mẹ phải về nhà người nào nha?"
"Quay về nhà mình"
Bởi lửa giận hừng hực thiêu đốt, trong đầu Lâm Tử Hàn ong ong rung động, lời nói của Duẫn Ngọc Hân và Tiểu Thư Tuyết như âm thanh phiêu lãng lơ lửng, kích thích màng tai cô.
"Duẫn Ngọc Hân! Tôi liều mạng với cô!" Một tiếng gào lớn tràn ra từ trong miệng Lâm Tử Hàn, cô khóc rống lấy bình nước trên mặt bàn, khi Duẫn Ngọc Hân còn không kịp phản ứng thì chuẩn xác không lầm lẫn nện ở trên người cô ta.
Duẫn Ngọc Hân né tránh không kịp, kinh hô ngã cuống đất, sợ đến hoa dung thất sắc mắng: "Cô là người điên! Điên rồi!"
"Tôi là điên rồi! Bị cô bức điên rồi!!" Lâm Tử Hàn không khống chế được Hai vệ sĩ canh giữ ở cửa vội vọt tiến đến, kéo Lâm Tử Hàn gần như điên, lấy những đồ vật từ trong tay cô xuống.
"Các người buông ra! Buông ra!" Lâm Tử Hàn giãy dụa, khóc hô. Cô đã nhẫn nhịn đủ lâu, thật sự là nhịn không nổi nữa!
"Mẹ..." Tiểu Thư Tuyết lui ở trong góc nhìn Lâm Tử Hàn nổi điên, bị dọa đến oa oa khóc lớn lên.
"Mau bắt người điên này cho tôi! Nhanh lên một chút!" Duẫn Ngọc Hân hổn hển sau khiến hai người kia, cô ta ngã xuống đất nhất thời hồi lâu đứng dậy không nổi.
"Duẫn tiểu thư, cô không sao chứ?"
"Không có việc gì!"
Thừa dịp một người trong bọn họ nâng Duẫn Ngọc Hân dậy, Lâm Tử Hàn phút chốc tránh khỏi kiềm chế trên cánh tay, một tay ôm Tiểu Thư Tuyết vào trong lòng, tông cửa xông ra, chạy đi đến phư