pacman, rainbows, and roller s
Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325802

Bình chọn: 7.5.00/10/580 lượt.

g ở trước mắt, thế nào cũng quên không được.

Vốn dĩ kim cương là vật sở hữu của Lãnh Phong, anh vì cứu mạng Lâm Tử Hàn lại ngay cả kim cương gần như có được cũng buông tha, tình cảm của anh với Lâm Tử Hàn quá sâu đậm!

Xem ra ông ta đúng là hiểu lầm anh. Nguy nan gặp chân tình. Những lời này rất có đạo lý. Tại một khắc kia. Ông ta thấy rõ tình cảm của Lãnh Phong với Lâm Tử Hàn!

Đương nhiên, ông ta còn không có vĩ đại đến sẽ nhường kim cương, vốn nên là vật của Lâm gia, ông ta tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện buông tay.

Ông ta tin tưởng Lãnh Phong cũng sẽ không, chiến tranh của ông ta và anh vĩnh viễn không kết thúc, vĩnh viễn đều không có khả năng dừng lại.

Cũng giống như Lãnh Phong, ông ta chỉ có thể đứng ở ngoài cửa, nhìn Lâm Tử Hàn xuyên qua cửa quan sát đã khiến ông ta lo lắng một buổi tối. Đứng một thời gian dài, chỉ tới khi xác định cô không có việc gì mới xoay người rời đi.

*********

Nhìn Đỗ Vân Phi trên giường bị băng kín như bánh chưng. Lâm Tử Hàn hổ thẹn cắn môi. Nỗ lực không để cho mình khóc lên.

Trong nhận thức của cô, Đỗ Vân Phi là vì cứu cô mới bị thương, tất cả trách nhiệm đều không tránh không liên quan đến cô.

Bác sĩ nói chân hắn tạm thời không thể đi được, làm cảnh sát, nếu như hai chân vô dụng, làm sao có thể làm được nữa?

Cô cúi người xuống, nhìn chăm chú vào hắn gọi: "Vân Phi, anh nhất định phải nhanh đứng dậy nha"

Đỗ Vân Phi bị cô gọi tỉnh lại, yếu ớt mở mắt, nhìn chăm chú vào cô, lập tức cười tươi: "Tử Hàn, em có khỏe không?"

Lâm Tử Hàn gật đầu, quan sát hắn, thân thiết nói: "Anh thì sao? Có đúng là rất đau? Rất khó chịu hay không?"

"Ừ" Đỗ Vân Phi gật đầu, thấy bộ dạng lo lắng thân thiết của cô, trong lòng hắn lại ấm áp dào dạt, hắn thích thấy biểu tình bây giờ, cho nên, hắn gật đầu.

"Vậy làm sao bây giờ? Em đi gọi bác sĩ"Lâm Tử Hàn nói xong liền xoay người muốn đi ra ngoài, tay nhỏ bé lại bị Đỗ Vân Phi nắm ngay lấy, gian nan cười nói: "Không cần, có em ở đây, so với bác sĩ càng tốt hơn"

Lâm Tử Hàn bất mãn liếc xéo anh, nói: "Đã như thế này rồi, anh còn có tâm tư nói đùa"

Đỗ Vân Phi cười khổ, ánh mắt ôn nhu chỉ nhìn chằm chằm cô, hắn cũng không nói đùa, có thể gặp cô, hắn thực sự rất vui vẻ, đau đớn trên người cũng giảm bớt không ít!

"Tử Hàn, ngày đó bọn họ có làm gì em hay không?" Đỗ Vân Phi nhìn chằm chằm cô, nghiêm trang hỏi thăm. Ngày đó hắn một mình chạy lên lầu ba, mục đích cũng là bởi vì muốn nhanh cứu cô ra.

Lâm Tử Hàn lắc đầu, rũ mắt xuống. Nhắc tới chuyện này, sự hổ thẹn của cô lại thăng lên đáy lòng lần thứ hai, rũ mắt nhìn hắn hổ thẹn nói: "Vân Phi. Đừng như thế, là em hại anh bị thương"

Đỗ Vân Phi cười một tiếng, sờ sờ sợi tóc cô nói: "Đừng ôm trách nhiệm nặng như vậy vào người, bởi vì em gánh không được"

"Em biết..."

"Là vấn đề của anh, không liên quan đến em" Đỗ Vân Phi cắt ngang cô, hắn cho tới bây giờ sẽ không oán cô, vốn chính là trách nhiệm của hắn, vừa rồi mấy vị thủ trưởng cũng đã phê bình hắn.

Rõ ràng đã đồng ý với cấp trên không nổ súng bậy, sau khi tới hiện trường hắn vẫn không thể nào nhịn xuống, quay sang Lãnh Phong điên cuồng bắn.

"Lãnh Phong và Lâm Trúc thật sự là quá giảo hoạt" Đỗ Vân Phi nghiến răng nghiến lợi mắng, một chuyến này lại có thể chạy thoát, hơn nữa cấp trên còn đổ hết trách nhiệm lên đầu hắn.

"Tất cả đều chạy thoát sao?" Lâm Tử Hàn nhìn hắn, dè dặt hỏi thăm, cô rất muốn biết sau đó chuyện gì xảy ra, nhưng mà, không ai có thể nói cho cô.

Sau đó xảy ra chuyện gì, Đỗ Vân Phi cũng không biết, chỉ có thể ngẫu nhiên nghe được một ít tin tức từ trong miệng đồng nghiệp tới thăm hắn.

"Nghe nói bắt được ba tên, còn chưa kịp thẩm vấn thì tự sát" Đỗ Vân Phi đau lòng nói.

Lâm Tử Hàn hít sâu một hơi. Thân thể bởi vì lời nói của hắn không tự giác run lên một chút. Sắc mặt cũng có chút trắng xanh. Trời ạ! Quá dọa người.

Đỗ Vân Phi cũng không phát hiện dị dạng của cô, tiếp tục dùng khẩu khí tàn bạo nói: "Lâm Trúc và Lãnh Phong quả thực chính là cuồng ma giết người, thủ hạ của bọn họ nhất định sớm đã thành bị luyện thành tử sĩ, hơi có chút khinh suất là tự sát"

Đều là một mạng người. Trước đây thủ hạ của Lâm Trúc cũng bị bắt. Cũng là tự sát trong quá trình thẩm vấn. Nếu như không phải có đồ vật gì khống chế được bọn họ, làm sao có thể tùy ý chấm dứt sinh mệnh của mình như thế?

"Đừng nói nữa..." Lâm Tử Hàn nghĩ mà sợ mở miệng nói, thật đáng sợ, quá tàn nhẫn! Cô không muốn nghe nữa.

"Được. Anh không nói" Đỗ Vân Phi thấy cô bị dọa, vội dừng lại.

Từ khi Tử Hàn trở về từ phòng bệnh của Đỗ Vân Phi, thở sâu ngồi trên giường bệnh, trong lòng là một mảnh hỗn loạn. Cô cũng ở chỗ này ở vài ngày, Tiêu Ký Phàm lại có thể không đến gặp cô, lẽ nào một chút anh cũng không lo lắng cho cô sao?

Còn có lão đầu luôn miệng nói hy vọng mình được sống tốt, cướp kim cương xong thì chạy mất dạng, lẽ nào sợ cô đòi lại kim cương từ ông ta phải không?

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân càng ngày càng gần, Lâm Tử Hàn cả kinh, cuống quít xốc chăn lên chui vào trong, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Tạ Vân Triết nhìn liếc mắt Lâm T