
trong trai đẹp thật nhiều .”
“Lại nói, Dĩ Hạ. . . . . .” Ánh mắt Phương Y Nhiên tà tà liếc nhìn bạn học, “Bạn cũng không có bạn trai thôi.”
Dư Dĩ Hạ chột dạ rụt cổ một cái, “Ách. . . . . . Cho nên, chúng ta cùng đi hiểu biết thêm, bạn cũng biết, một mình mình cũng không dám đến loại địa phương này đâu.” Điển hình có tặc tâm không có tặc đảm.
“. . . . . . Tại sao cùng mình đi thì dám ?”
“Bởi vì mặt bạn da tương đối dày.”
“. . . . . .” Da mặt dày cũng là có thể lây bệnh sao?
Mẹ nó!
Đêm tối yên tĩnh , một chiếc xe hơi màu đen cao cấp chậm rãi lướt bánh trên đường lớn.
Ngồi ở chỗ tài xế, nhìn xuyên thấu qua kính chiếu hậu nam nhân ngồi ở hang ghế sau, chỉ cảm thấy hô hấp lại một lần không tự chủ ngừng lại rồi.
Đó là một nam nhân có vẻ đẹp yêu mị .
Đúng vậy, yêu mị!
Có rất ít nam nhân có thể để được hai chữ này trên mặt, nhưng dùng trên người nam nhân này, lại chỉ cảm thấy cực kì thích hợp.
Tây trang màu đen cắt may tinh xảo dán sát thân thể cao gầy của nam nhân, giống như loại da thịt trắng nõn nổi bật lên môi trái tim thật mỏng giống như phiếm máu. Hai đạo mày kiếm đen rậm , là một đôi con ngươi khẽ khép, lông mi rậm rạp, khẽ chiếu xuống nơi khóe mắt, hai mắt thâm thúy mà dài nhỏ, hướng tóc mai hai bên hếch lên, tạo cho gương mặt này một loại phong tình khác thường . Mà sóng mũi thẳng tắp ưu nhã, âm nhu một phần cương nghị.
Ma mị đến đẹp đẽ. . . . . . Rồi lại thâm trầm đến khiến nhìn người không rõ, nhìn không thấu.
Đây là nam nhân của Quân gia, là cháu đích tôn, chủ nhân của Quân gia !
Nhìn nam nhân khẽ chuyển động đầu ngón tay trái đeo nhẫn tượng trưng cho thân phận, tài xế vội vàng thu hồi tầm mắt, tiếp tục chuyên tâm lái xe.
Trăng, mênh mông .
Nhưng là, trăng càng đẹp, đối với những người nào đó của Quân gia mà nói, như loại độc dược xâm nhập đến tận xương tủy, tràn đầy không cách nào kháng cự thống khổ.
Đau. . . . . . Đau đến quá sâu, đau đến quá khổ, kèm theo khoảng trống mãi mãi không cách nào lấp đầy , vì vậy, rốt cuộc rơi xuống rồi sao?
Để cho mình không rơi vào trong bóng tối không ánh sáng kia, dùng đến cái này thoát khỏi túc mệnh bi thảm như vậy.
Quân Tư Khuyết chuyển động đầu ngón tay đeo chiếc nhẫn, tầm mắt rơi vào viên đá quý màu tím đính trên đó. Vô luận đã trải qua bao nhiêu dấu vết năm tháng, ánh sáng màu tím vẫn như cũ chói mắt như trước.
Mà chiếc nhẫn, thậm chí vào mấy ngày trước, còn đeo vào bác cả của hắn —— trên tay Quân Diệc Sinh.
Bác cả tài hoa hơn người, làm việc tàn nhẫn , cuối cùng lại lựa chọn tự sát để kết thúc sinh mạng.Mệnh y. . . . . . Bác cả, cuối cùng không có tìm được mệnh của bác, sau đó, không nhịn được phần thống khổ cùng khoảng trống không cách nào thỏa mãn, rời đi cái thế giới này.
Mà hắn đây? Tương lai cũng sẽ như bác cả, lựa chọn như vậy sao?
Trong ngực, cảm giác trống rỗng, tựa hồ từ thời điểm lúc sinh ra hắn, liền tồn tại, giống như trái tim bị mất đi một nửa, vô luận tìm kiếm thứ gì bổ khuyết, cũng không biện pháp lấp được một chút nào.
Mệnh y của hắn, lại đang nơi nào đây? Cuối cùng cả đời, hắn có thể tìm được sao?
Lười biếng nâng lên con ngươi, xuyên thấu qua cửa sổ xe màu đen kia, Quân Tư Khuyết nhìn về phía chân trời nơi trăng tỏa ánh sáng.
Vừa nhanh muốn trăng rằm rồi, còn lần này, loại đau kịch liệt này lại đến cái trình độ nào rồi?
Chương 1: (2)
Bỗng dưng, tây trang , bắp thịt buộc chặt, xương cốt tựa hồ cũng đang không ngừng khanh khách vang dội.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm vẫn như cũ nhàn nhạt thanh thản, Quân Tư Khuyết tay phải đặt lên trên tay trái, mở miệng ra lệnh: “Chạy tới chỗ sản nghiệp của Quân gia thì dừng xe, tôi muốn một gian phòng nghỉ ngơi.”
“Hiện tại sao?” Tài xế kinh ngạc.
“Đúng, hiện tại.” Trong mắt hắn ánh mắt giống như sâu thẩm, đen nhánh khó có thể thấy đáy.
Sau đó hai phút, tài xế đem xe dừng ở một hộp đêm treo bốn chữ trước cửa “Kim bích huy hoàng”, Quân gia ở thành phố S sản nghiệp khắp nơi, hộp đêm này tự nhiên cũng là một trong số đó.
“Anh có thể đi về, sáng sớm ngày mai tới nơi này đón tôi.” Quân Tư Khuyết phân phó nói.
“Thiếu gia, cậu muốn ở chỗ này cả đêm?” Nếu để cho mấy lão thái gia kia của Quân gia biết hắn đem người kế thừa Quân gia mang tới hộp đêm, chỉ sợ hắn không còn gì chối cãi được —— mặc dù đây là thiếu gia mình phân phó.
“Đừng hỏi những gì mà anh không nên hỏi.” Quân Tư Khuyết nhàn nhạt nói, bước chân ưu nhã đi xuống xe, hướng về phía cửa mở lấy ra thẻ VIP độc quyền của Quân gia.
Nhìn bóng đối phương đi vào hộp đêm, tài xế lúng ta lúng túng há miệng, chỉ cảm thấy đau đầu nhức óc. Mặc dù đây là sản nghiệp Quân gia , nhưng là thiếu gia thật biết, hộp đêm này là đặc biệt “chiêu đãi” khách hàng nữ sao?
Ngộ nhỡ, đụng phải nữ nhân nào đối với thiếu gia động tay động chân, vậy hắn. . . . . .
Tài xế xanh cả mặt, cơ hồ có thể đoán được kết quả thê thảm của mình.
Mà dưới sự dẫn dắt tận tình của người hầu bàn, Quân Tư Khuyết đi vào phòng VIP được bao trọn.
“Nơi này bao trọn ngài hoàn toàn có thể yên tâm, bên ngoài phòng là mật mã khóa điện tử, trừ ngài thiết định mật mã bên ngoài, kh