XtGem Forum catalog
Cô Vợ Có Thai Của Tổng Giám Đốc

Cô Vợ Có Thai Của Tổng Giám Đốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322340

Bình chọn: 8.00/10/234 lượt.

cầm một quyển tạp chí lại chạy vội ra.

《 Quân sự thế giới 》!

Dư Dĩ Hạ con ngươi thiếu chút nữa trừng ra, liền nhìn đến Phương Tĩnh Thiên đã ở trước mặt cô lật ra tạp chí, từng tờ một hỏi : “Dì, có súng này, súng này chay không à?”

“Tiểu Thiên, con đang xem . . . . . . Ách, tạp chí?”

Cái đầu nhỏ suy nghĩ chốc lát, rồi sau đó nặng nề nói nhỏ, “Tiểu Thiên rất ưa thích xem!”

” Con xem hiểu?” Đứa trẻ năm tuổi, xem loại tạp chí này, cô vẫn là lần đầu tiên biết.

Phương Tĩnh Thiên lắc đầu, “Rất nhiều chữ Tiểu Thiên cũng không nhận ra, muốn mẹ đọc cho Tiểu Thiên nghe!”

Hoàn hảo. Dư Dĩ Hạ thở ra một hơi, ít nhất chứng minh đứa nhỏ này còn thuộc về phạm vi bình thường, không thuộc về cấp bậc quái vật.

“Chỉ là mẹ chỉ cần đọc một lần, Tiểu Thiên là có thể nhớ!” Phương Tĩnh Thiên rất đắc ý dương dương cằm nhỏ, “Dì, Tiểu Thiên có phải hay không rất thông minh à? Dì có phải có thể thưởng món đồ chơi cho con ?”

Quai hàm đều rơi , Dư Dĩ Hạ nhìn một chút Phương Tĩnh Thiên, nhìn lại một chút Phương Y Nhiên.

Phương Y Nhiên nhún nhún vai, “Được rồi, con mình trí nhớ so với đứa trẻ bình thường khá hơn một chút.”

“Không phải một chút, là tốt thật tốt?” Dư Dĩ Hạ xoa xoa trán. Thiên tài! Ít nhất ở phương diện trí nhớ, Tiểu Thiên tuyệt đối coi như là thiên tài!

“Dì, không phải thưởng cho con sao?” Tiểu Thiên nắm ống quần Dư Dĩ Hạ , con ngươi chuyển động, rất rõ ràng không đạt mục đích, thì thề không bỏ qua.

“Tiểu tử, lường gạt mẹ con không đủ, còn muốn gạt dì a!” Dư Dĩ Hạ cười chỉ nhẹ mi tâm nhỏ nhắn, “Được rồi, chủ nhật dì dẫn con đi tiệm mô hình, cũng mua cho con một mô hình súng.”

Giọng nói vừa phát ra, nhưng không có nghe được tiếng hoan hô của tiểu tử. Dư Dĩ Hạ kỳ quái hướng bên chân nhìn lại, lại chỉ thấy Phương Tĩnh Thiên sắc mặt biến thành trắng bệch, thân thể nho nhỏ, đột nhiên co rúc thành một đoàn.

“Y Nhiên, mau tới đây!” Dư Dĩ Hạ hô, khom lưng ôm lấy Phương Tĩnh Thiên.

Phương Y Nhiên nghe tiếng chạy tới, liền thấy con mình dáng vẻ thống khổ, “Tiểu Thiên thế nào?”

“Không rõ ràng lắm, đột nhiên sắc mặt trắng bệch, bạn xem, có phải hay không là giống như mấy lần trước như vậy?”

“Nhưng là bác sĩ không phải nói có thể là do đứa nhỏ làm sao?”

“Đau —— đau đau!” Phương Tĩnh Thiên khuôn mặt nhỏ nhắn đã nhăn thành một đoàn, thân thể nho nhỏ, không ngừng run rẩy, “Mẹ, di di, Tiểu Thiên đau!

“Mình lập tức mang Tiểu Thiên đi bệnh viện!” Phương Y Nhiên quyết định thật nhanh.

“Mình lái xe, bạn ôm Tiểu Thiên.” Dư Dĩ Hạ đem Phương Tĩnh Thiên dời đến trong ngực Phương Y Nhiên , cầm chìa khóa xe lên.

Thời gian ngắn ngủi, trên người Phương Tĩnh Thiên đã thấm ra một tầng mồ hôi.

“Tiểu Thiên, không sợ, mẹ ở bên cạnh con.” Phương Y Nhiên ôm thật chặt thân thể nhỏ bé kia, giống như ,có thể đem sức mạnh truyền đến người con mình.

Mà trăng trên trời, vẫn như cũ treo thật cao , sáng ngời như vậy. . . . . .

Trải qua một phen giày vò trong bệnh viện , lần nữa về đến nhà, đã là trời vừa rạng sáng rồi.

Đem con trai đang ngủ say của mình cẩn thận thả vào trên giường, Phương Y Nhiên chân mày Y Nhiên co rút nhanh, “Dĩ Hạ, bạn nói Tiểu Thiên thật chỉ là trên tâm lý muốn được người lớn chú ý, mới dẫn tới thân thể đau đớn sao?”

“Nếu như không giải thích như vậy, mình thật sự không thể nghĩ ra giải thích nào tốt hơn. Dù sao bệnh viện bên kia, thật sự tra không ra thân thể Tiểu Thiên nơi đó có dị thường.” Dư Dĩ Hạ nói, “Hơn nữa Tiểu Thiên đau cũng không kéo dài, lần này đại khái là đau đớn chừng 10 phút. Lần trước, nó nói đau, cũng chỉ có mấy phút mà thôi. Có lẽ bạn bình thường them nhiều thời gian cho con, tình huống của nó sẽ có chuyển biến tốt.”

“Mình vẫn là không yên lòng, mình cảm thấy Tiểu Thiên đau, sẽ không đơn giản như vậy.” Trong lòng của cô, có mơ hồ bất an.

“Vậy nếu không mình nghĩ xem gặp bác sĩ nổi tiếng, cho Tiểu Thiên ra ngoài nước làm kiểm tra thân thể cặn kẽ một lần.”

“Ừ.” Phương Y Nhiên cũng chỉ có thể nghĩ như vậy , trừ kiểm tra thân thể cẩn thận hơn, những thứ khác cũng không làm được cái gì. Dù sao, bệnh của con, hiện tại nguyên nhân đều không rõ.

“Tốt lắm, bạn cũng mau ngủ đi, cũng đã rất muộn rồi.” Dư Dĩ Hạ vỗ vai bạn tốt nói, “Mình cũng vậy phải đi về nghỉ ngơi.”

Đã đã trễ thế này sao? Phương Y Nhiên cúi đầu nhìn qua nhìn đồng hồ đeo tay, bắt đầu đem những thứ như diện thoại di động, chìa khóa trong ví da lấy ra, đặt ở trên tủ đầu giường.

Bỗng dưng, một cái chìa khóa màu đồng được lấy ra trong ví.

Đây là. . . . . . cái chìa khóa nhà trọ Quân Tư Khuyết! Trong đầu cô, bất giác vang lên lời nói của hắn——

[ như vậy tối mai, tới nhà trọ tôi, rồi cô sẽ biết. '>

Bây giờ đã qua mười hai giờ, cũng là qua “ngày mai” , hắn sẽ ở trong căn hộ đợi cô sao? Hoặc là cũng sớm đã buồn ngủ? Phương Y Nhiên từ trong bao lấy ra điện thoại di động, bắt đầu gọi Quân Tư Khuyết.

Không người nào trả lời!

Không người nào trả lời!

Không người nào trả lời!

Dự cảm xấu ở trong lòng từ từ nảy sinh , mí mắt run rẩy. Cô nhớ lại hắn nói lời này thì biểu tình, thần thái, tỉnh táo lại xa cách, tựa như quanh thân bao quanh một không