
Đào Vân Kha chặt chẽ trừng mắt trước tiểu quỷ, đứa trẻ này mới năm tuổi, nhưng mà trên mặt lại là một loại trấn định vượt quá tuổi.
“Ngươi tại sao không khóc?” Cô hỏi. Tiểu quỷ này trấn định quả thật để cho cô có chút sợ.
“Tại sao phải khóc?” Phương Tĩnh Thiên ngược lại mặt tràn đầy kỳ quái hỏi ngược lại.
“Ngươi rốt cuộc có biết hay không, ngươi sẽ phải lập tức chết?” Đào Vân Kha chợt thác loạn la hét, chỉ vào bom hẹn giờ trên đất, “Thời gian vừa đến, sẽ đem ngươi nổ tung!”
Tiểu tử nháy mắt mấy cái, vẫn như cũ không có vẻ mặt sợ sệt mà Đào Vân Kha mong đợi.
“Ta sẽ làm cho ngươi khóc!” Cô đột nhiên tát một cái vào khuôn mặt ngon mềm của Phương Tĩnh Thiên , một dấu đỏ chợt hiện lên.
Thiên hạ nho nhỏ cắn môi, lại quật cường không rơi lệ, mà là lấy một loại ánh mắt khinh thường nhìn Đào Vân Kha.
Cô lại một chưởng sắp đánh xuống, cũng đang nhìn đến ánh mắt của nó, dừng ở giữa không trung. Ánh mắt như thế, để cho cô nghĩ tới Quân Tư Khuyết, nam nhân để cho cô yêu, cũng làm cho cô hận .
Nhìn một chút đồng hồ trên cổ tay, chỉ còn lại bảy phút mà thôi.
Đào Vân Kha âm lãnh cười một tiếng, “Tiểu quỷ, muốn trách, thì trách cha mẹ của ngươi đi!” Xoay người, cô mang theo giọng cười to đi ra khỏi căn phòng chứa đầy vật bỏ đi.
Tiểu quỷ đó, chết chắc!
Cô đã không kịp chờ đợi muốn xem Quân Tư Khuyết cùng Phương Y Nhiên biết con của bọn họ chết rồi, sẽ là cái dạng biểu tình gì? Cô muốn hắn hối hận cả đời, muốn hắn cả đời không được bình an!
Xoạt! Xoạt!
Tiếng gió. . . . . . Tiếng gió cực mạnh!
Đào Vân Kha sửng sốt, nơi này, lúc nào thì gió thổi trở nên mạnh như vậy rồi hả ?
Mà khi cô ngẩng đầu lên, hai mắt lại bỗng dưng trợn to.
Từng bóng người một, đang từ chiếc trên phi cơ trực thăng kia nhảy xuống.
Là Phương Y Nhiên cùng Quân Tư Khuyết! Đào Vân Kha đột nhiên nhận ra trước nhất hai người! Trực giác của cô là muốn quay người chạy trốn, lại nghe được một giọng nữ lạnh như băng: “Đào Vân Kha, nếu như cô bước một bước, tôi liền đánh cô!”
Chân cô run lên, khẽ cắn răng, vẫn là tiếp tục chạy. . . . . .
Phanh!
Tiếng súng vang lên, đạn bắn thủng đầu gối chân trái Đào Vân Kha, máu đỏ tươi thoáng chốc chảy ra.
“Đừng nghĩ tôi sẽ nói cho các ngươi biết, tiểu quỷ kia ở nơi nào!” Cô uất hận nói. Còn có ba phút, chỉ cần qua ba phút này, tiểu quỷ kia sẽ chết. Cô muốn mở to hai mắt, thấy rõ ràng bọn họ là như thế nào thương tâm muốn chết đấy!
Phương Y Nhiên nhìn cũng chưa từng nhìn Đào Vân Kha, chỉ là thu hồi súng lục, hướng về phía sau lưng đám người Nam Cung Lăng nói: “Tôi đi tìm con, các ngươi đem cô ấy cho ta coi được!”
“Ha ha ha! Phương Y Nhiên, cô cho rằng cô còn có thể cứu được con trai của cô sao? Nằm mơ! Lập tức, tiểu quỷ kia cũng sẽ bị nổ hài cốt không còn!”
“Đào Vân Kha, tôi chỉ nghĩ nói cho cô biết một câu nói.” Phương Y Nhiên cuối cùng đem tầm mắt đặt ở gương mặt đáng buồn của nữ nhân trước mặt, “Con trai Y Nhiên, không dễ dàng chết như vậy!”
Giọng nói phát ra, thân thể nhỏ nhắn đã nhanh chóng hướng phía trước chạy đi, Quân Tư Khuyết là theo sát mà lên.
Đào Vân Kha kinh ngạc nhìn nhìn bóng lưng Quân Tư Khuyết. Không có! Đến nơi này thì ánh mắt của hắn vẫn không có lưu ở trên người của cô, giống như, cô căn bản chỉ là người không quan trọng!
“Ha ha ha, mạnh miệng ai cũng sẽ nói được, sẽ phải lập tức nổ tung, xem ai mới có thể cười đến cuối cùng!” Cô điên cuồng cười, không thèm để ý chút nào người chung quanh nhìn cô giống như nhìn giống như người chết.
Thời gian, từng giây từng phút trôi qua.
Một phút. . . . . .
Hai phút. . . . . .
Ba phút. . . . . .
Năm phút đồng hồ. . . . . .
Sắc mặt của Đào Vân Kha càng ngày càng trở nên khó coi, “Không thể nào, điều này sao có thể? Không lý do đấy! Tại sao bom không nổ? Thời gian ngắn như vậy, coi như là chuyên gia gỡ bom , cũng không thể làm được!”
Nam Cung Lăng cùng Hà Tư Á liếc mắt nhìn nhau.
“Xem ra, tay Tiểu Nhiên vẫn còn rất linh xảo !”
“Thôi đi, nữ nhân này gỡ bom từ trước đến giờ giống như gặm rau cải trắng.”
Chỉ là, hai người bọn họ hoàn toàn không có dự liệu được, hiện trường bom hẹn giờ, là một cảnh tượng khác.
“Con hủy đi hay sao?” Nam nhân nhìn bom đã hoàn toàn giải trừ đúng giờ nói.
“Đúng vậy, bom này làm khá đơn giản, còn chưa bằng quả lúc trước của mẹ làm rất phức tạp.” Tiểu tử tay phải không có bị còng vẫn còn đung đưa một thanh dao găm Thụy Sĩ mini.
Quân Tư Khuyết tầm mắt bắn về phía một bên đang bận rộn mở còng tay cho con là Phương Y Nhiên.
Cô ngượng ngùng cười một tiếng, “Chỉ là đã làm mấy quả bom rất bình thường . . . . . . Ách, để Tiểu Thiên gỡ chơi mà thôi.”
“. . . . . .” Quân Tư Khuyết nhíu nhíu mày, lần nữa đem tầm mắt chuyển hướng tiểu tử, “Con mang theo dao tùy thân?
“Không những thế, ba.”
“Còn đem theo cái gì đấy.”
Phương Tĩnh Thiên chậm rãi mà dùng tay phải tự do, từ trên thân sờ đông, sờ tây, lấy ra một đống lớn tiểu công cụ mini.
Quân Tư Khuyết xoa xoa trán, Đào Vân Kha không có soát người Phương Tĩnh Thiên, có thể nói là sai lầm lớn nhất của cô. Chỉ là, ai có thể nghĩ tới một hài tử, sẽ mang theo nhiều như vậy đâu.