Ring ring
Cô Vợ Giả Của Tổng Giám Đốc

Cô Vợ Giả Của Tổng Giám Đốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326535

Bình chọn: 8.5.00/10/653 lượt.

i Ngôn Lạc Quân mới biết mình bị mặt trời chiếu tỉnh. Ánh mặt trời buổi trưa xuyên qua rèm cửa sổ thật dầy, trực tiếp chiếu lên trên mặt hắn.

Nhìn người con gái đang ngủ say trong lòng mình, hắn bất giác thõa mãn cười một tiếng, đưa môi đến gần chóp mũi cô khẽ hôn một cái.

Đúng này lúc, chuông điện thoại di động lại vang lên.

Hắn vốn định mặc kệ nhưng sợ đánh thức “Hứa Tĩnh hàm”, Ngôn Lạc Quân vội nhận điện thoại.

Trong lúc mơ mơ màng màng, Bạch Ngưng nghe thấy một giọng nữ trong điện thoại: “Tổng giám đốc, hội nghị hai giờ chiều hôm nay có tiếp tục không?”

Ngôn Lạc Quân sửng sốt, lúc này mới nhớ ra còn có công ty đáng chết, hội nghị đáng chết kia.

“Hội nghị hủy bỏ, đổi sang tuần sau.”

“Vậy chiều ngài có về công ty không? Giám đốc Dương tập đoàn Phong Tường tìm ngài.”

“Không về, cô tự giải quyết đi.”Nói xong, Ngôn Lạc Quân cúp điện thoại.

“Em quên mất hôm nay anh còn phải đi làm, cả hội nghị mà anh cũng hủy, làm thế có ổn không?” Bạch Ngưng tỉnh lại lo lắng nói.

Ngôn Lạc Quân ném điện thoại đi, ôm chầm lấy cô cười nói: “Có mỹ nhân trong lòng, những thứ đó có là gì!”

Bạch Ngưng nhìn mặt trời ngoài cửa sổ, cúi đầu nhỏ giọng nói: ” ‘Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triêu.’(1) Sao em cảm thấy mình thành yêu nữ họa quốc ương dân rồi?”

“Ha ha ha!” Ngôn Lạc Quân lật người đè cô xuống, cười nói: “Hồng nhan họa thủy, họa thủy này khiến eo Bổn vương sắp gãy rồi.”

Trên mặt Bạch Ngưng đỏ ửng, không dám nhìn vào mặt hắn nữa, rũ mắt nói: “Đáng đời.”

“Dám nói anh đáng đời, cẩn thận anh cho em chết đi sống lại, không đúng. . . . . .” Ngôn Lạc Quân nhìn cô trừng mắt nhìn, nói: “Cẩn thận anh dùng mầm móng no chết em.”

“Anh ghê tởm!” Bạch Ngưng vùi mặt vào ga giường, đưa tay nện xuống.

Ngôn Lạc Quân càng đắc ý nói: “Sao vậy? Hôm qua không phải em vẫn cầu xin anh nhẹ một chút sao, có phải đã làm đến tận cùng rồi không, cảm giác thế nào?”

“A –”

Đáp lại hắn là tiếng hét của Bạch Ngưng.

“Sao vậy?”Ngôn Lạc Quân vội hỏi.

Bạch Ngưng lo lắng nói: “Quên cái đó!”

“Cái nào?”Ngôn Lạc Quân khó hiểu.

“Cái đó, chúng ta quên dùng cái đó!”

Ngôn Lạc Quân cau mày suy nghĩ một lát, hỏi thử: “Em thích dùng đạo cụ?”

“Ai nha!” Bạch Ngưng đẩy hắn nói: “Cái đó. . . . . . Quên mang. . . . . .”

“Ý em là. . . . . . Áo mưa an toàn?” Ngôn Lạc Quân thật sự không cảm thấy là đáp án này.

Bạch Ngưng gật đầu một cái, lo lắng nói: “Có thuốc ngừa thai khẩn cấp đúng không, bây giờ uống có kịp không?”

Ngôn Lạc Quân nhìn cô chằm chằm, nói: “Người phụ nữ này, đừng bảo em muốn giết chết con anh đấy nhé?”

Bạch Ngưng bị hắn nhìn mà phát sợ.

Ngôn Lạc Quân ép cô nhìn thẳng, nghiêm mặt nói: “Chúng ta sinh thêm một đứa, dù là trai hay gái sau này cũng không sinh nữa, không phải em cảm thấy ba người quá ít sao? Hơn nữa, đứa bé tối hôm qua em không cần thật sao?”

Cô vì lời của hắn mà hoảng hốt.

Sinh một đứa. . . . . . Con của cô và hắn. Cô thật sự có thể có con với hắn sao? Không phải Hứa Tĩnh Hàm và hắn, mà là con của Bạch Ngưng cô và hắn. . . . . .

Đứa bé, một nhà ba người, một nhà bốn người. . . . . . Những thứ này, đều thật hoàn mỹ.

Hắn ở trước mắt cô chân thật như vậy, cô đưa tay là có thể chạm được. Bọn họ cùng nhau tranh luận muốn mấy đứa bé, cùng nhau mặc sức tưởng tượng tương lai như thế nào. Cảm giác này thật tốt, thật tốt.

(1) Hai câu thơ trong Trường Hận Ca – Bạch Cư Dị

Dịch nghĩa:

Bực nỗi đêm xuân ngắn ngủi, mặt trời lên cao rồi mới dậy

Từ đấy vua không ra coi chầu sớm nữa

P/s:Làm chương này thật cực khổ mà. Máu mèo tuôn ào ào, YY bay toán loạn

Bạch Ngưng từ từ vươn tay vuốt hắn mặt, ngẩng đầu khẽ hôn lên môi hắn.

Mùi thơm lượn lờ lan tỏa. Ngôn Lạc Quân lập tức xoay chuyển tình thế, cướp đi chất mật trong miệng cô, cười nói: “Muốn sao?” Nói xong, chưa kịp để cô trả lời liền tách hai chân cô ra, để lên đầu vai mình.

. . . . . .

Bạch Ngưng nắm thật chặt ga giường, nhắm mắt nức nở run rẩy thừa nhận lần chạy nước rút cuối cùng, sau đó, hắn đem tất cả mầm móng nóng bỏng đưa vào cơ thể cô.

Ngôn Lạc Quân nằm ở trên người cô, cúi đầu thở.

Đợi khi hô hấp trở lại bình thường, hắn ngẩng đầu lên tìm tòi nghiên cứu nhìn cô.

Bạch Ngưng mở mắt ra thấy ánh mắt kia, hơi ngượng ngùng rũ mắt nhìn về nơi khác.

Ngôn Lạc Quân nâng cằm cô lên, chần chờ hồi lâu, rốt cuộc mang tò mò lại có phần bất an hỏi: “Những lời đồn bên ngoài là thật sao? Rốt cuộc một năm trước hay bây giờ mới thật sự là con người em?”

Trong lòng Bạch Ngưng hốt hoảng, vội nói: “Sao. . . . . . sao vậy?”

“Những người đó nói em là nữ hoàng scandal. . . . . .”Hình như không muốn nói ra từ ngữ khó nghe nên Ngôn Lạc Quân chuyển đề tài, nói: “Một năm trước ở quán bar em rất nhiệt tình, vô cùng. . . . . . thoáng, nhưng tối hôm qua và bây giờ em lại non nớt giống. . . . . . như xử nữ, tại sao? Đâu mới thật sự là em?”

Thật lâu sau Bạch Ngưng mới mở miệng nói: “Vậy anh thích em như thế nào?” Vừa hỏi ra khỏi miệng cô liền hối hận. Dù sao cô vẫn lừa hắn, hỏi như vậy có ý nghĩa gì đâu? Mặc dù vậy, trong lòng cô vẫn mong chờ đáp án của hắn.

“Anh t