Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Cô Vợ Giả Của Tổng Giám Đốc

Cô Vợ Giả Của Tổng Giám Đốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326762

Bình chọn: 9.5.00/10/676 lượt.

món ăn xong, trở lại trên giường liền đưa tay vào trong áo ngủ cô sờ eo của cô.

“A, nhột …, nhột á!”Bạch Ngưng cũng cù lại hắn. Nhưng dù là cù vào hông hay là cổ hắn cũng không phản ứng.

“Em không tin anh thật sự không sợ nhột!”Bạch Ngưng ngồi lên đùi hắn, cầm tóc cọ cọ vào lòng bàn chân hắn.

Ngôn Lạc Quân cũng nhịn không được nữa, cười lớn ngồi dậy lôi cô về.

“Cho anh chừa tội giả vờ, ngứa chết anh!”Hai người đang đùa, chuông cửa vang lên, là nhân viên phục vụ đưa thức ăn tới.

Cuối cùng cũng chỉ ăn được một nửa, hai người lại lăn lên trên giường.

. . . . . .

“Đừng á…, em không chịu được!” Lúc trời dần tối, Bạch Ngưng đẩy hắn ra bò về đuôi giường.

“Này, người phụ nữ này, đừng có như vậy, anh đang khó chịu !”Ngôn Lạc Quân lập tức đuổi theo.

“Em bị tụt huyết áp, choáng váng rồi, sắp ngất mất. . . . . .” Bạch Ngưng giả vờ xỉu, Ngôn Lạc Quân cầm một ổ bánh mì nhét vào trong miệng cô nói: “Mau tiếp năng lượng!” Sau đó giữ lấy eo cô, lại bắt đầu một lần tình cảm mãnh liệt.

“A. . . . . .” Bạch Ngưng rên rỉ một tiếng, bánh mì rơi xuống dưới giường.

* Côn Minh (tiếng Trung: 昆明; bính âm: Kūnmíng; Wade-Giles: K’un-ming) là thủ phủ tỉnh Vân Nam, Trung Quốc, dân số nội thị năm 2006 khoảng 1.055.000 người. Vị trí địa lý: nằm bờ phía nam của hồ Điền Trì (hồ Côn Minh). Thành phố thường được gọi là Xuân Thành (春城, tức “thành phố mùa xuân”). Thành phố ở độ cao trung bình khoảng 1.892 m so với mực nước biển. Thành phố có 2.400 năm lịch sử, là trung tâm văn hóa, kinh tế, giao thông của tỉnh Vân Nam.

P/s:Có thật là vừa ly hôn không vậy Cầu check lỗi =.=



Hôm sau, trạm đầu tiên là Thạch Lâm (1).

“Anh nhìn tảng đá đó xem, ở giữa có cái hang kìa, thật đẹp!” Bạch Ngưng lập tức chạy qua.

Tảng đá ở giữa có cái động này được rất nhiều du khách yêu thích, rối rít đứng đằng sau động chụp hình, nhìn giống như khung hình thiên nhiên vậy.

“Em cũng muốn chụp một tấm.” Bạch Ngưng luôn hưng phấn nhưng giờ ánh mắt cũng xuất hiện một tia chán nản.

“Đi, đi ra ngoài mua máy ảnh.” Ngôn Lạc Quân kéo cô nói.

“Bây giờ ra á? Vừa mới vào mà!” Bạch Ngưng kinh hãi nói.

“Lát nữa lại quay lại xem!” Ngôn Lạc Quân kéo cô đi ra ngoài.

Bạch Ngưng lập tức dừng bước nói: “Vậy chẳng phải phải mua vé thêm một lần nữa sao? Thật lãng phí!”

Ngôn Lạc Quân vỗ ngực nói: “Yên tâm, bản đại gia có tiền, lát nữa một người mua hai vé, dùng một cái, ném một cái!”

“Ha ha ha, nhìn anh rất giống địa chủ nhá! Ha ha ha!” Bạch Ngưng ôm bụng cười to.

“Địa chủ thì cũng vẫn có tiền, cô bé, đi, đi theo đại gia, bao em một bước lên trời luôn, chụp hình đã là gì!” Ngôn Lạc Quân kéo cô qua, nghênh ngang đi ra cửa.

Lúc mua máy ảnh, có một đôi nam nữ cũng đứng chọn máy ảnh giống bọn họ. Nam hơn hai mươi tuổi, rất tuấn tú, nữ hình như đã năm mươi, khí chất phú quý. Nhìn tuổi giống như hai mẹ con, nhưng nhìn vẻ mặt, động tác lại giống như người tình.

Tổ hợp như vậy, khiến nhân viên phục vụ cũng lặng lẽ liếc nhìn người đàn ông trẻ tuổi, mang theo chút khinh bỉ.

Bạch Ngưng nhìn Ngôn Lạc Quân, trong lòng bỗng nảy ra một ý nghĩ “độc ác”, bất giác lén cười đến run rẩy.

Ngôn Lạc Quân trả tiền xong quay đầu lại, nhìn hai vai cô kịch liệt run rẩy, hỏi: “Em làm sao vậy? Trúng gió độc à?”

Bạch Ngưng trừng mắt lườm hắn, nhưng vẫn không nhịn được cười.

Ngôn Lạc Quân quay đầu nói với nhân viên phục vụ: “Làm ơn nhanh lên một chút, tôi phải nhanh chóng đưa vợ tôi đến bệnh viện.”

Nhân viên phục vụ cũng không nhịn được nở nụ cười.

Vừa ra khỏi cửa hàng điện tử, Bạch Ngưng nhìn khắp bốn phía, chạy đến một cửa hàng bán đồ trang sức.

Ngôn Lạc Quân cau mày nói: “Em đừng có lạc hậu như vậy được không, sao cứ thích mua mấy thứ đồ này vậy?”

“Không cần anh lo…, em cứ thích đấy!” Bạch Ngưng nói xong, lựa một chiếc nhẫn kim cương ít nhất phải ba gram – đương nhiên là giả.

“Em cứ mua đi, dù sao ưu điểm lớn nhất của bà già quê mùa như em là tiết kiệm tiền.” Ngôn Lạc Quân nói xong, lấy từ trong ngăn tủ ra một cái dây chuyền kim cương nhái Bá tước hoàng kim vô cùng chói mắt nói: “Cái này, được không?”

“Ừ, được được được, cái này vừa đúng!” Bạch Ngưng vui vô cùng.

Ngôn Lạc Quân sững sờ nói: “Em. . . . . . muốn thật à?” Đeo đồ giả không nói, còn rêu rao như vậy làm gì, đầu cô bị nước vào à!

“Đương nhiên là muốn, nhìn qua thấy rất giống người có tiền, đúng không?” Bạch Ngưng hả hê đem một đống nhẫn kim cương, dây chuyền, vòng tai đưa cho nhân viên phục vụ tính tiền.

Mua xong đồ trang sức, Bạch Ngưng nhìn cửa hàng tạp hóa phía đối diện, lại nhìn Ngôn Lạc Quân, nói: “Anh có tiền đúng không?”

Ngôn Lạc Quân sửng sốt một chút sau gật đầu: “Bản đại gia có tiền, sao nào?”

“Mua một bộ quần áo hàng hiệu chắc không là gì đúng không.”

Ngôn Lạc Quân kéo tay cô, đưa một tấm thẻ vào tay cô, lớn tiếng nói: “Bảo bối, cho em quẹt thoải mái!”

Bạch Ngưng đem túi ny lon đựng mấy đồ trang sức linh tinh nhét vào tay hắn, cầm thẻ tín dụng vui vẻ chạy vào cửa hàng.

Ngôn Lạc Quân không ngờ cô cầm thẻ của hắn, mua một bộ quần áo xa hoa nhưng chỉ có bà già mới mặc được, hoàn toàn che mất khí chất. Nhìn cô