
ơn! Ngươi đơn giản như cậu thì sẽ, nhưng cái loại đê tiện da mặt dầy đấy!" Ông Lâm không chịu nổi nói."Trên căn bản họ đi giành chồng người khác, cũng đã là thiếu lòng sĩ diện, cậu còn vọng tưởng họ sẽ xấu hổ trở lui? Kiếp sau đi! Không đạt mục tiêu không bỏ qua, đây mới là tác phong của loai người như họ."
Bối Bối thở dài."Mình hiểu rõ a, nhưng nhiều hơn nói bố chị ta giúp anh ấy rất nhiều việc. Nếu như có thể không làm căng giải quyết chuyện này là tốt nhất. Cho nên cuối cùng mình phải thử một chút nha, nói không chừng vận khí tốt, chị ta bị mình động chạm một tý nhất thời dâng lên xấu hổ cũng không chắc!"
Ông Lâm cười lạnh."Lòng xấu hổ chị ta dâng lên rồi sao?"
Bối Bối than thở."Có lẽ là kinh nguyệt nổi lên, không rảnh để xấu hổ nổi lên rồi."
"Ta cứ nói thế đi!" Ông Lâm hả hê ngửa cằm lên."Sau đó thì sao?"
Bối Bối nhún nhún vai."Sau mình lại cùng Nhiều hơn đi xuống nhảy một lần lambada nữa, lúc trở về bàn đã không thấy tăm hơi chị ta."
"Đó, có lẽ là rốt cuộc hiểu rõ cậu ở đây chị ta cũng không sao có cơ hội, cho nên liền tự động tránh cậu."
"Có lẽ vậy."
Chu Gia Đình đột nhiên hướng Ông Lâm nháy mắt, Ông Lâm hiểu ý gật đầu, ngay sau đó cẩn thận từng li từng tí nhìn Bối Bối một cái."Ách, Bối Bối, có chút việc chúng mình muốn cùng cậu nói rõ cùng thương lượng một chút."
Bối Bối nghi ngờ nhìn Ông Lâm một chút lại nhìn Chu Gia Đình một chút."Chuyện gì quỷ dị như vậy?"
Chần chừ một lúc, Ông Lâm dứt khoát lên tiếng: "Là chuyện Đới Ngọc Bầy. . . . . ."
Văn Hạo đưa tay sờ sờ, ở vị trí cố định lấy ra mắt kiếng đeo lên, sau đó xuống giường đi về phía phòng tắm, sau lưng đồng thời truyền đến một tiếng vèo bật cười.
"Thế nào bây giờ anh bắt đầu đeo mắt kiếng đi vệ sinh rồi hả ?"
Văn Hạo cười xấu hổ ."ANh không muốn gặp trở ngại nữa." Anh nói qua tiến vào phòng tắm, chỉ chốc lát sau liền lại trở về nằm trên giường, anh ôm chầm thân thể mềm mại mượt mà áy náy nói: "Xin lỗi, lại đánh thức em."
Bối Bối thõa mãn ở trong lòng anh."Không sao, em đã quen. Chỉ cần anh vừa rời bên cạnh em em liền tỉnh lại, sau đó nghe anh đang làm gì, hoặc là. . . . . ." Cô bướng bỉnh nhìn anh."Mắng những thứ gì thô tục. Thành thật mà nói,em rất thích loại cảm giác đó, thật ấm áp ngọt ngào."
Văn Hạo nhếch mày thật cao đầu."Ý của em là nói, người kia chút ngủ nướng đều là giả?"
Lè lưỡi một cái, Bối Bối ngượng ngùng thừa nhận."Không như vậy, làm sao anh sẽ ôm em sao!" Tiếp cô lại thở dài."Nếu như về sau anh đều muốn đeo mắt kiếng đi vệ sinh, vậy em không được học từ thô tục sao! Anh biết đó, anh mắng đều là tiếng Anh, em. . . . . ."
"Bối Bối!" Văn Hạo dở khóc dở cười kêu lên."Em. . . . . . Em không thể. . . . . ."
"Nói thô tục." Bối Bối nói tiếp."Em biết rõ, chỉ cho phép cung phóng hỏa, không cho dân chúng thắp đèn sao!"
Văn Hạo liên tiếp than thở."Anh thề, sau này anh sẽ không nói thô tục, cho nên em cũng không thể lấy. . . . . ."
"Anh thật không mắng sao?" Giọng điệu rất thất vọng , Bối Bối lầu bầu.
"Hảo đáng tiếc, thời điểm anh chửi bậy thật đáng yêu đấy!"
Văn Hạo không thể làm gì khác hơn lại thở dài."Thật là hết cách với em."
Tay nắm ôm hông của anh thật chặt."Cái người lẳng lơ đó có hay không trở lại phiền anh?"
"A tỉnh đang tận lực giúp anh ngăn cản."
Bối Bối suy nghĩ một chút."Thật ra thì em muốn anh dứt khoát tìm một cơ hội ngay
mặt nói rõ với chị ta, có lẽ như vậy sẽ bớt phiền một chút."
"Chính lúc anh tại nước Mĩ đã nói cùng cô ấy, anh sẽ không phản bội vợ tôi, cũng đối với cô ấy không có hứng thú. Nhưng. . . . . ." Anh than nhẹ."Cô ấy chính là không tiếp nhận cự tuyệt."
"Như vậy sao. . . . . ." Bối Bối trầm ngâm."Vậy cứ như thế, về sau tan việc, chị ta hẹn anh đều có thể chấp nhận. . . . . ."
Văn Hạo nghe vậy cặp mắt trợn lên."Bối Bối!"Anh không dám tin kêu.
"Em điên rồi!"
"Đừng nóng vội, còn có đoạn sau !" Bối Bối trấn an nói."Bất kỳ lời hẹn gì, anh đều mang theo bạn tham gia, em cùng anh, cũng có thể đem Lô đại ca đi theo, như vậy chị ta sẽ không diễn kịch được. Ngược lại em muốn nhìn xem chị ta sẽ có bao nhiêu kiên nhẫn cùng chúng ta hao tổn!"
"Ừ, như vậy có lẽ có thể " Văn Hạo suy tính."Để cho cô ấy hiểu rằng tuyệt đối không có cơ hội và phương pháp. Nhưng việc học của em . . . . . ."
"Em thề " Bối Bối giơ tay lên."Em nhất định sẽ chú ý bài tập. Anh biết em chỉ không yêu sách mà thôi, vì giúp anh ứng phó thế giới hoa si kia, về sau em nhất định ở trong trường học liền đem bài tập học tốt, như vậy sau khi tan học em liền có thời gian giúp đỡ anh, OK?"
"Được rồi, chỉ cần phương diện bài tập em không thành vấn đề là được."
Vui mừng hơn chui vào trong lòng anh."Nhưng mà nếu em giúp anh, anh cũng phải giúp em đó!"
"Giúp em? Giúp em cái gì?" Văn Hạo kinh ngạc hỏi.
"Anh cũng biết, hoạt động trong lớp em chưa bao giờ tham gia. Nhưng các bạn học ở đây đều oán trách em quá không đoàn kết rồi. Cho nên ra lệnh cho em học kỳ này tất cả hoạt động đều phải tham gia."
"Vì vậy?"
Bối Bối nhìn anh."Em thật sự không muốn đi, trừ phi anh theo em."
"Anh?" Văn Hạo cau mày."Như vậy được không?"
"Có cái gì không