
ng có một người chạm vào xe yêu của anh, chớ nói đạp phá! Nhưng bây giờ xảy
ra chuyện gì vậy? Cô gái đáng chết này không chỉ có phá xe của anh, còn hùng
hồn mà phản bác anh như vậy? !
"Con đàn bà chết
tiệt, cô lặp lại lần nữa thử xem!"
"Nói một trăm lần
cũng vậy, là xe của anh đụng vào tôi trước, kỹ thuật lái xe thấp kém, cũng đừng
có đi ra ngoài đường mà dọa người!" Cô biết rõ cô không cao hơn anh, cho
nên cũng chỉ có thể dựa trên khí thế của mình mà giành chiến thắng.
Người thấp trí không
thấp! Cô thấy lời này rất đúng .
Anh nghiến răng nghiến
lợi."Đồ đàn bà chết tiệt. . . . . ."
"Anh mới đáng chết !
Cho bổn tiểu thư xin lỗi, tôi có thể không tố cáo ông có ý định đánh
người!" Cô nghếch đầu lên, phô trương thanh thế nói.
Người đàn ông tà nịnh rồi
nheo mắt, chậm rãi cười."Muốn tôi nói xin lỗi sao?"
Anh đem khuôn mặt tuấn mỹ
sát vào cô.
Quả nhiên, gò má của cô
ửng đỏ, vội vàng tránh anh.
"Ê , lão xử - nam!
Anh thả tôi ra! Chỉ biết lợi dụng sắc đẹp để hấp dẫn người khác, có bản lĩnh gì
chứ? !"
Oa Oa thở phì phì nhìn
thẳng đôi mắt của anh, trong mắt là hình ảnh phản chiếu khuôn mặt không phục
của cô.
Người đàn ông cười nhẹ
một tiếng, đáy mắt hiện lên một tia phức tạp khác thường.
Bất ngờ túm lấy Oa Oa,
anh ôm lấy eo của cô, đi về hướng xe màu hồng đỏ.
Oa Oa không ngờ đến hành
động của anh ta, không khỏi hét ầm lên: "Tên đàn ông đáng ghét, muốn đưa
tôi đi đâu . . . . ."
Cô vung hai bàn tay nhỏ
bé, không ngừng đánh lên lưng của người đàn ông, hai chân nhỏ cũng thỉnh thoảng
đạp hai cái, nhưng hiển nhiên, là không có đạp được.
Bận rộn một hồi, xe BMW
của người đàn ông dừng lại, anh sao lại không mệt, cô đến lúc đó đã thở hồng
hộc rồi!
Oa , thật không công
bằng!
"Anh dai, anh dai,
anh thả tôi xuống được không?"
Nguy hiểm trước mặt, vẫn
là cúi đầu xuống trước a.
"Hừ, làm sao có thể
dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy?"
Anh mở cửa xe, hai tay
dùng sức một chút, cô liền ngã vào trên chỗ ngồi phía sau xe BMW.
"Đau quá!" Oa
Oa bụm lấy mông lại bị thương một lần nữa, kêu đau không thôi.
Hôm qua mới bị Bắc Xuyên
người mù kia làm cho sợ đến mức ngã, mông
đau nhức, không nghĩ hôm nay, lại một lần nữa, bi kịch tái diễn. . . . . .
Người đàn ông khóe miệng
luôn có một nụ cười tà ý, hai mắt thâm thúy, như đang tính toán cái gì.
Cổ áo sơ mi trắng hơi mở
rộng, tay áo sơmi xắn lên đến giữa tay, làn da lộ ra mạch máu nhỏ, thật sự là
cùng không kém Diễm đâu, chỉ tiếc. . . . . .
Oa Oa theo dõi anh ta,
chậc chậc: "Đáng tiếc, đáng tiếc a! Không nghĩ tới người như vậy lại có
lòng dạ lang sói, thật sự là mặt người dạ thú a!"
Cuối cùng, vẫn không quên
lắc đầu thở dài, để chứng minh lời cô nói.
Nhưng mà, người đàn ông
như nghe được lời của cô, lại như không nghe thấy, hoàn toàn không có hành động
gì.
"Hai phút sau, tiện
thể. . . . . ." Ánh mắt tà mị dò xét cô, "Cô sẽ trở thành một món đồ
chơi."
Món đồ chơi? !
Đúng là không gặp được
người quen, lại gặp phải một người đàn ông tàn ác như vậy!
Oa. . . . . . Diễm, mau
tới cứu em. . . . . .
Oa Oa trong lòng kêu rên.
Trên đường đi, Oa Oa luôn
lấy phương châm ‘Im lặng là vàng’, đợi lúc cửa xe mở ra thì cô lập tức nhìn
thấy thời cơ, nhanh chóng chạy trốn. . . . . .
Nhưng, không đợi chân thứ
hai của cô bước ra, người đàn ông sớm đã ngờ tới ý tưởng của cô, một tay níu
lấy cổ áo của cô.
"Đồ chơi thú vị
thật, để cho anh chơi một chút, chơi xong rồi sẽ đưa cô về nhà. Ngoan ngoãn,
anh mua kẹo cho cô ăn."
Oa. . . . . . Cô thật thê
thảm! Diễm, mau tới cứu em a. . . . .
Ban đêm, đèn rực rỡ mới
lên.
Ở bên trong Ân trạch to
như vậy, người hầu bận rộn chuẩn bị đồ ăn, vừa rồi, chủ nhân Ân trạch —— Ân Dập
Diễm gọi điện thoại tới nói, Nam Cung Ngạo thế giao (mấy đời thân nhau) của anh
đêm nay tới chơi. Bởi vậy, cũng bảo người hầu chuẩn bị chút đồ ăn.
Thật ra mà nói Oa Oa
không thích, Nam Cung Ngạo hiển nhiên rất thích đến nơi đây.
Hắc, hắc, hắc!
Thật vất vả tìm được món
đồ chơi thú vị, sao cơ hội này có thể bỏ qua? Chỉ là. . . . . . món đồ chơi của
anh đã có chủ .
Nghĩ tới điều này, Nam
Cung Ngạo không khỏi có chút phiền muộn, anh cũng không phủ nhận, món đồ chơi
kia rất thú vị , nhất là khi bị anh chọc thì khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, đôi
mắt xinh đẹp phẫn nộ trừng, quả thực rất vui vẻ.
"Tới đây, Ngạo. Là
bạn tốt của anh, vì chúc mừng lần này cậu lập được một công lớn, xin mời."
Nói xong, Ân Dập Diễm nhấc ly lên, uống một hơi cạn sạch rượu trong cốc.
Nam Cung Ngạo mỉm cười,
nể tình cũng uống cạn .
"Diễm, giữa chúng
ta, còn cần khách khí như vậy sao?" Anh đặt cốc rượu xuống."Tận tâm
vì bang, đây là chuyện phải làm, không phải sao?"
Oa Oa dừng việc khuấy cốc
nước trái cây, sau vài giây sửng sốt, hỏi: "Vì bang?"
Tư thế rót rượu của Ân
Dập Diễm cứng đờ, chết tiệt, anh lại quên, Oa Oa của anh còn đang bên cạnh.
" Bang phái nhỏ mà
thôi, nhiều người, không có sử dụng." Anh khóe léo nói.
Chính xác, rất nhiều
người. Nhiều lắm chỉ có hơn mười vạn người mà thôi, nhưng mà những người này
toàn bộ đều là tinh