
h nhìn về phía Bắc Xuyên Hạ Tử, trong
con ngươi đơn thuần như nước không có một tia sợ hãi.
Không biết làm sao, Bắc
Xuyên Hạ Tử sợ hãi một đôi mắt không có tỳ vết như vậy!
Tay cầm chuôi
dao hơi dùng lực, trong khoảnh khắc, giọt máu theo lưỡi dao từ từ chảy xuống.
Đau quá!
Đôi môi Oa Oa trắng bệch,
căng thẳng, khiến cô quên mất phản ứng.
"Tao hỏi mày một lần
nữa, mày có nhường cho tao hay không!"
Cô không nói mà chống đỡ.
"Không, mày là muốn
đi tìm Dập Diễm, muốn tố cáo với anh ấy —— không thể, tao không cho phép mày
làm như vậy!"
Bắc Xuyên Hạ Tử tay chân
luống cuống, giữ Oa Oa đi đến trong góc.
". . . . . . Cô, thả
tôi ra. . . . . ." Oa Oa yếu ớt nói.
Cô thật sự không có sức
lực mà vùng ra.
"Nói chuyện! Mày nói
chuyện——" Bắc Xuyên Hạ Tử lại lần nữa điên cuồng, tay cầm chuôi dao cắt
lung tung, một dài hẹp hỗn loạn hiện ở trên cổ Oa Oa.
Cô sẽ đem người đàn ông
của mình nhường cho người khác, cho nên, cô lắc đầu.
"Đồ khốn kiếp
——"
Bắc Xuyên Hạ Tử cao giọng
hét lên, vung dao loạn xạ, mặc kệ chỗ nào, chỉ cần chạm đến, dao đã đâm từng
nhát.
Không. . . . . .
Oa Oa thậm chí còn không
có phát ra được một tiếng cầu cứu, vết dao trước mặt rơi xuống trên người của
cô, ở khắp mọi nơi, rất khó coi, cũng may trên mặt cũng không có nhiều vết
thương.
Đau quá. . . . . .
Cô đau đớn ho khan, không
còn một chút sức lực đứng lên.
Nhưng Bắc Xuyên Hạ Tử
không hả giận chút nào, bây giờ cô ta hoàn toàn điên rồi, yêu say đắm người đàn
ông mười năm, chẳng bao lâu nữa, gả cho người khác, cô làm sao có thể nuốt trôi
cơn tức này!
Trong sự điên cuồng, con
dao đâm trúng bụng Oa Oa, nhuộm thành một màu đỏ.
Với người bị đâm trúng,
đau đớn nhất không phải thương ở chỗ nào, mà là sau khi bị đâm, dao bị rút ra.
"A ——" cô kêu thê
thảm.
Cô thở dốc, trước mắt của
cô một mảnh trắng.
Sau đó cố gắng chống lại
sự mệt mỏi, bò đến đầu cầu thang, nghĩ rằng lúc mở cửa ra sẽ có người.
Cô đau đớn bò .
Nhìn thấy Oa Oa toàn thân
đẫm máu, Bắc Xuyên Hạ Tử phục hồi lại tinh thần, như biết mình rốt cuộc đã làm
những gì. . . . . .
"Trời —— trời ạ
——"
Cô mím môi, mặt không thể
tin.
"Mày muốn đi đâu?
Không, không được, mau trở lại!"
Cô vội vàng ngăn Oa Oa ,
may mà lúc cô ấy đến gần đầu cầu thang thì ngăn được.
"Thả tôi ra. . . . .
."
"Không thể, không
thể thả mày ra, mày sẽ đi tìm Dập Diễm, tao làm sao có thể cho mày đi tìm anh
ấy. . . . . ." Bắc Xuyên Hạ Tử thì thào tự nói.
Run rẩy ôm lấy cô, trong
lòng vô cùng bối rối.
Mặc cho sức lực cô thế
nào đi nữa, nhưng trước sự sợ hãi, sức lực thật không bằng trước kia. Thật vất
vả , cô lảo đảo đứng người lên, chuẩn bị rời đi, lại không nghĩ sẽ mất thăng
bằng nên liền ngã xuống ——
"A!"
Ôm một người rất bất
tiện, bởi vậy, vì bảo vệ tính mạng, Bắc Xuyên Hạ Tử quăng Oa Oa đi.
"Không ——"
giọng Oa Oa nho nhỏ, như không thể nghe thấy.
Huỵch ——
Thân thể nhỏ nhắn ngã
xuống cầu thang, lưu lại từng vết máu. . . . . .
Toàn thân đau nhức mệt rã
rời, đang ăn mòn cô.
Trước mắt tối lại, trắng
một lúc, không phân biệt được bên nào là đông, bên nào là tây.
Bắc Xuyên Hạ Tử thân thể
ổn định, quay đầu lại, nhìn thấy Oa Oa giống như con búp bê vỡ, toàn thân đẫm
máu, kinh hãi không biết làm sao, vội vàng chạy ra ngoài.
Tuyệt đối không thể để
cho Dập Diễm biết chuyện này là cô làm!
Tuyệt đối không thể!
"A ——" cô ôm
đầu, chật vật nhảy lên đi ra ngoài.
"Đừng. . . . .
." Oa Oa giơ tay, như muốn bắt được cô ấy, nhưng mà phí công, không thể
làm được!
Diễm. . . . . . Mau tới,
mau tới cứu em. . . . . .
Môi mấp máy, cuối cùng
nói không ra chữ .
Diễm. . . . . .
Diễm. . . . . .
Anh mau tới. . . . . .
Cô sắp chịu không nổi
rồi, cũng không chịu nổi đau đớn đến thắt ruột thắt gan.
Cô rên rỉ, ho khan, ho
rất dữ dội làm cô không thở đuợc, người cong thành hình con tôm.
Ra sức ho, ho ra rất
nhiều máu. . . . . .
Cô rất đau đớn, thật là
khó chịu!
Ai tới cứu cứu cô?
Diễm, anh đang ở đâu? Vì
sao còn chưa đến?
Cô còn có rất nhiều việc
chưa kịp làm, còn có rất nhiều, rất nhiều lời chưa kịp nói với Diễm, còn có rất
nhiều, rất nhiều. . . . . .
Nhưng, khi nào "Rất
nhiều" của cô mới có thể thực hiện?
Ho đến phổi đều muốn nổ
tung, ho đến lúc không còn máu chảy ra, ho đến trước mắt của cô là một mảng
mông lung.
Nhưng mà, cô gọi tên anh
hàng trăm lần nhưng vẫn không xuất hiện.
Thật không cam lòng . . .
. . .
Nếu như tới kịp, cô nhất
định phải chính miệng nói với Diễm: cô yêu anh.
Nếu như tới kịp, kiếp sau
cô muốn tiếp tục yêu anh.
Nếu như tới kịp, cô với
Diễm sẽ sinh ra thật nhiều bé con, sau đó, nhìn bọn nó cùng nhau lớn lên, thành
người.
Nếu như còn kịp. . . . .
.
Không muốn nói nữa, không
có thời gian suy nghĩ, trong nháy mắt bong tối bao trùm cô.
Từ đó, thế giới của cô
chỉ còn lại có một màu tối đen. . . . . .
*
Cùng lúc đó, Ân Dập Diễm
đột nhiên mở hai mắt ra, hô hấp có chút gấp gáp, trên trán trán đầy mồ hôi
lạnh.
Anh ôm ngực, đã xảy ra
chuyện gì sao?
Vì sao anh lại cảm thấy
bất an như vậy?
Trong lòng đột nhiên đau
x