80s toys - Atari. I still have
Con Dơi

Con Dơi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321521

Bình chọn: 10.00/10/152 lượt.


Khi chúng tôi về nhà đã là giờ cơm tối.

Tôi với mẹ nhanh chóng bước vào bếp, làm vài món ăn đơn giản.

Em trai tôi và Văn Hiền thì ngồi nói chuyện trong phòng khách, Tiểu Kiệt ngủ trong nôi.

Sau khi ăn tối xong, mẹ nói muốn dẫn em trai ra cửa hàng mua đặc sản quê mình cho bạn gái nó.

"Mẹ, không cần đâu." Em trai nói. "Cần gì khách khí như vậy."

"Không thì con dẫn nó về nhà chơi đi." Mẹ tôi nói.

"Được." Em trai tôi lập tức đứng dậy. "Mẹ, hai mẹ con mình đi mua thôi."

"Hả?" Mẹ tôi kinh ngạc.

"Con thấy lần đội hình của nhà mình khi anh rể tới lần trước rồi." Em trai tôi mỉm cười.

"Con không muốn mang em ấy về nhà, khiến em ấy bị dọa tới phát khiếp đâu."

Mẹ tôi mỉm cười mắng một tiếng rồi cùng em trai tôi ra ngoài.

Tôi ôm Tiểu Kiệt vừa bú sữa xong, ngồi trong phòng khách cùng Văn Hiền.

Trên tường phòng khách treo di ảnh của cha, đó là bức hình chụp cha mấy năm trước khi mất.

Tuổi cha khi chụp bức ảnh đó hẳn cũng khoảng tuổi tôi lúc này.

Tương lai tôi sẽ già đi, nhưng cho dù tôi già thế nào, cha sẽ vĩnh viễn trẻ trung như khi chụp ảnh.

Tôi đang chăm chú nhìn vào bức ảnh chụp cha, đột nhiên thấy trên tấm kính loáng thoáng một hình ảnh đang di động.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn, không ngờ lại thấy một con dơi.

Con dơi nhanh chóng bay vài vòng trên không trung, nhưng khi qua chỗ di ảnh của cha tôi thì lại chậm lại.

Có lẽ là bởi trong đầu còn lưu lại hình ảnh cha vừa nhìn thấy, có lẽ là bởi con dơi vừa hay bay qua chỗ cha tôi, có lẽ là bởi ánh mắt tôi đã mờ dần...

Tôi như thấy cha, không phải trên mặt phẳng, là là hình ảnh lập thể.

"Cha em đến thăm em đấy." Vẻ mặt Văn Hiền có hơi bối rối. "Nếu em sợ, thì... để anh đuổi nó đi cho."

"Anh điên rồi à?" Tuy tôi cười nhưng nước mắt lại tràn qua khóe mắt, chảy xuống bên môi. "Đấy là bố vợ anh đấy."

"Cha. Đây là người con trai may mắn nhất trên thế giới, anh ấy tên Văn Hiền, tên anh ấy với con hợp lại là văn tĩnh mà thông tuệ." Tôi nắm tay Văn Hiền. "Chúng con kết hôn từ ba năm trước, Văn Hiền luôn đối xử rất tốt với con, con vẫn luôn hạnh phúc, mong cha yên tâm."

Tôi ngẩng đầu lên nói chuyện với con dơi.

Không, đó không phải con dơi hình dáng xấu xí, đó là cha tôi.

Đó là người cha thích nhẹ nhàng xoa đầu tôi, đó là người cha tôi đã 20 năm rồi không được gặp.

"Cha. Đây là cháu ngoại của cha." Tôi để Tiểu Kiệt trong lòng ngồi thẳng dậy, nâng khuôn mặt con lên. "Nó tên là Tiểu Kiệt, giờ nó đã bảy tháng rồi, con mắt nó rất giống cha."

"Cha. Mẹ rất khỏe, em cũng rất khỏe, xin cha đừng lo lắng. Cha, chúng con đã cầu xin Địa Tạng Bồ Tát độ hóa cho cha, cha cứ ở lại chùa Tây Như nghe giảng kinh, tu hành, đừng lo lắng nữa. Cha, cha ơi, cha..."

Con dơi đáp xuống, bay ngược chiều kim đồng hồ tới trước mặt tôi và Văn Hiền rồi lại bay lên.

Bay hai vòng trên không trung rồi lại đáp xuống, thuận theo chiều kim đồng hồ, lướt qua tôi và Văn Hiền.

Sau đó bay ra theo hướng cánh cửa đang mở một nửa.

Cuối cùng biến mất trong bầu trời đêm.

~ The End ~