
ay mà chẳng hề gọi điện cho ta hay gì cả. Con quên người ba này rồi sao?
- Làm gì có ạ! Tại lúc này con đang phải lo một số công việc, lại bận thêm bé Thy nữa nên không có thời gian gọi cho ba thôi.
- Chỉ là gọi điện hỏi thăm vài phút mà cũng không có thời gian là sao? Giờ thì ta thấy ông nội con giận cũng là đúng rồi đấy.
Hạnh thở dài:
- Ông nội cứ hay làm quá lên thế thôi. Con cũng hay về thăm mẹ với ông
đó chứ, ở bên đây tiện công việc, hơn nữa lại yên tĩnh. Mà thôi, không
nói chuyện này nữa. Ba đã có tin tức gì của Nhi chưa ạ?
Tôi biết là con bé đang cố lảng tránh sang chuyện khác chứ không muốn
nói rằng vì đang tiếp tay cho Quyên nên cố tình tránh mặt tôi. Tôi vốn
cũng khá nóng tính, nhưng không phải dạng bùng bùng ra hết cả bên ngoài. Nhưng cũng không dễ dàng bỏ qua như thế.
- Có!
- Vậy là ba tìm được nó rồi à?
- Rồi!
- Vậy Nhi đang ở đâu ạ?
- Nó chết rồi!
Đến lúc này thì mặt Hạnh tái đi thật, nó mất hẳn cái vẻ hồ hởi ban đầu.
Không phải vì nó hoảng hốt khi hay tin Nhi đã chết, nó sợ khi bắt gặp
ánh mắt nhìn trừng trừng của tôi.
- Ba...chắc là ba nhầm thôi. Làm sao mà...con Nhi lại chết được.
- Sao con lại biết. Ngần ấy năm con cũng đâu có liên lạc được gì với bé
Nhi đâu chứ? Làm sao con dám khẳng định rằng bé Nhi chưa chết?
Tôi nói nhưng ánh mắt nghiêm nghị vẫn cứ mãi chiếu vào con bé khiến nó
lại càng thêm lúng túng. Tuy chỉ biết nhau có mấy năm nhưng nó hiểu rõ
tính cách của người cha nuôi này, và nó cũng dễ dàng hiểu được ý tôi
đang nói về điều gì.
- Vậy là...ba đã biết rồi ạ?
- Biết về cái gì?
- Về...Nhi...và...Thùy Quyên...
- Như vậy là con đã thú nhận Quyên với Nhi có mối liên hệ với nhau à.
Hay ngay từ đầu con đã liên lạc với Nhi mà ta không hề hay biết. Mà cũng phải thôi, hai đứa là bạn thân với nhau kia mà. Dám lừa cả lão già như
ta. Vậy mà ta đã rất tin tưởng con...Ta...Ta thật thất vọng về con quá,
Hạnh à! Phải, ta đã điều tra chỗ ở trước đây của Thùy Quyên. Nhưng
chuyện của con thì ta mới vừa biết đây thôi. Tại sao vậy chứ?
Hạnh cuối gầm mặt xuống.
- Con...con xin lỗi ba...
- Thôi được. Ta sẽ tha lỗi cho con. Chỉ cần con nói cho ta biết: NHI
THẬT SỰ ĐÃ CHẾT HAY VẪN CÒN SỐNG, VÀ THÙY QUYÊN CÓ QUAN HỆ THẾ NÀO VỚI
HAI ĐỨA?
Giọng Hạnh càng lúc càng run theo từng câu hỏi của tôi, nhưng nó cẫn cứ ngoan cố:
- Con...con không thể nói được. Con xin ba, chỉ một thời gian nữa thôi thì tự mọi việc sẽ tự sáng tỏ. Con xin ba đừng ép con...
Tôi dịu giọng xuống:
- Ta đâu có ép uổng gì con. Ta chỉ hỏi đơn giản thôi mà: NHI CÒN SỐNG HAY ĐÃ CHẾT! Ta chỉ cần biết nhiêu đó thôi.
Hạnh vẫn cứ đưa tay bụm môi lại, như cố giữ lại những giọt nước mắt đang chực trào ra. Nhưng con bé vẫn cứ lắc đầu khiến cho tôi mất cả bình
tĩnh. Tôi gầm lên như một gã vũ phu thứ thiệt, vung tay làm vỡ cả cái
cốc trên bàn, đánh xoảng một tiếng.
- Rốt cuộc thì người chết ấy là ai hả, cái người tên là Nguyễn Hoàng
Quỳnh Nhi ấy? Đó có phải là bé Nhi hay không? Tại sao con không chịu nói hả? Con muốn chọc cho ta tức điên lên với vừa lòng à?
Chưa bao giờ tôi lại nổi giận đến mức như vậy, từ sau khi đọc cuốn nhật
kí của chị Như tôi cứ tưởng sẽ chẳng có việc gì khiến mình lại phải nổi
điên lên như thế. Nhưng làm sao, làm sao tôi có thể bình tĩnh được khi
mà bé Nhi của tôi không biết đang sống chết thế nào, đứa con gái nuôi
thì lại lừa dối tôi suốt một thời gian dài, và ngay cả cô gái đang chứa
chấp ở trong nhà mình hẳn là người có liên quan nhiều nhất. Bao nhiêu
thứ dồn nén lên khiến tôi hết kiên nhẫn được, tôi tóm chặt lấy hai vai
của Hạnh, lắc mạnh:
- Nói ngay! Bé Nhi đã chết thật rồi sao?
Có tiếng động nơi cầu thang. Quỳnh Thy, nó đã đứng ở đấy từ bao giờ, nhìn tôi hét lớn:
- Ông là người xấu! Ông ăn hiếp dì Hạnh!
Tôi đưa ánh mắt hằn hộc nhìn sang con bé theo quán tính chứ không hề ác
ý, nhưng lạ thay con bé chẳng hề sợ hãi, giương mắt nhìn trừng trở lại:
- Ông ra đi đi! Tui không muốn ông ở đây nữa! Ông buông dì Hạnh ra mau!
Ánh mắt...ánh mắt của con bé lúc này sao lại giống đến thế. Đôi mắt đẹp
long lanh nhưng đôi lúc lại vô cùng sắc bén, nó giống như
Quyên....Không, bé Thy chính là hình ảnh hồi xưa của bé Nhi, khi nó cũng cỡ tuổi đó. Chính ánh mắt của con bé đã giúp tôi lấy lại bình tĩnh
nhưng do vẫn còn bần thần nên chưa buông vai của Hạnh ra được.
Một giọng nói vang lên ở phía sau mà tôi không nghĩ người đó lại xuất hiện ở đây vào giờ này.
- Đúng! Quỳnh Nhi mà ông từng biết đã chết! Chết từ năm năm về trước,
ngay sau cái ngày mà cô ấy không thể nào trở thành con gái ông được nữa.
Tôi buông Hạnh ra, dồn toàn bộ sự tức giận sang Thùy Quyên nhưng đôi mắt của cô ta cũng đang long lên, nhìn tôi đầy lạnh lùng và bất mãn. Ánh
mắt của Quyên như xoáy sâu vào tận sâu trong con người khiến tôi chẳng
thể cử động gì được. Cô ta từ từ bước về phía tôi. Khi vừa bước đến đúng tầm thì cô ta thẳng tay tát một cú rõ mạnh vào mặt tôi.
- Ông đã bình tĩnh hơn chưa, ông Đông! Tôi không ngờ một người thành đạt như ông mà cũng có lúc ấu trĩ đến thế sao?
Quyên nhìn tôi trừng trừng rồi đ