Duck hunt
Con Trai! Ba Ba Con Là Ai?

Con Trai! Ba Ba Con Là Ai?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321533

Bình chọn: 7.5.00/10/153 lượt.

t màn như vậy, Từ Đoan Nhị ngây ngẩn cả người. Đứa nhỏ này… thật sự là

rất đẹp. Ngay cả khóc cũng mê hoặc người khác. Mái tóc bạch kim này quả thật…!

Cái gì? Mái tóc bạch kim? Còn có diện mạo này? Nó nên sẽ không phải là… Đúng

vậy! Nhất định là nó!

“Hiểu

hiểu, đứa nhỏ này tên gọi là gì?” Tuy rằng khẳng định đúng là nó nhưng cô cũng

muốn xác nhận một chút.

“Nó gọi

là Hạ Viêm”

“Hạ

Viêm?” Từ Đoan Nhị nhìn chằm chằm đứa nhỏ. Đúng là nó rồi, nó chính là người

thừa kế nổi tiếng của tập đoàn thế giới trò chơi nha. Nhất định không sai, ba

của nó? Trời ơi! Không phải là chủ tịch tập đoàn Hà Vũ Trạch sao? Nhất định là

nó, nó cùng ba nó giống nhau như đúc, có một mái tóc màu bạch kim không phải ai cũng có. Nhưng mà… Nó làm sao lại có thể ở

chung với Chu Hiểu Hiểu chứ? Cho dù là cô ta có cứu nó đi chăng nữa thì nó cũng

không hẳn là muốn sống ở đây nha. Chẳng lẽ Hạ Vũ Trạch không có tới tìm con

trai của mình sao? Còn có nó sao lại gọi cô ta là mẹ? Rốt cuộc là chuyện gì đã

xảy ra đây? Hoặc nói nó căn bản không phải con trai của Hạ Vũ Trạch đứa nhỏ.

Cái loại này không thể nha, bộ dáng hai người bọn họ thật giống nhau, có lẽ Chu

Hiểu Hiểu căn bản là không biết nó là ai thôi, mà Hạ Vũ Trạch lại càng không

biết đứa nhỏ này đang ở nhà cô ta, thế nhưng đứa nhỏ này cũng không nguyện ý

rời khỏi, nếu là như vậy…

“Hiểu

Hiểu, cô có biết đứa nhỏ này là ai không?”

Nhìn

xem Chu Hiểu Hiểu quả thật không biết đứa nhỏ bên người mình rốt cuộc là con

cái nhà ai. Nó cũng không có cùng cô nói qua, chỉ biết là họ Hạ, kêu Hạ Viêm.

Mặt khác đứa nhỏ này dường như cũng không muốn nói mà cô cũng không có hỏi

thêm.

“Không biết”

“Cô trả

lời cũng thật đủ rõ ràng, bất quá… tôi biết đứa nhỏ này là ai”

“Cô

biết? Vậy cô nhanh nói cho tôi biết đi, tôi sẽ đem nó đưa trở về”

“Nói

cho cô? Có thể. Bất quá đứa nhỏ này phải do tôi đưa về” Chê cười, cơ hội biến

thành Phượng Hoàng tốt như vậy thì ngu sao ại giao vào tay cô ta chứ. Một cô

gái lớn lên không xinh đẹp, một bộ dáng nghèo kiết hủ lậu thì người đàn ông nào

muốn liếc nhìn cô ta chứ? Cùng cô không đồng bộ, bộ dạng xinh đẹp không nói,

còn có điều kiện gia đình không tồi. Nghe nói Hạ Vũ Trạch vẫn còn độc thân, bộ

dáng lại vô cùng điển trai, nếu như hắn ta coi trọng cô, đó không phải điều

tuyệt vời sao?

“Nhưng

mà…” Chu Hiểu Hiểu do dự. Giao đứa nhỏ này cho cô ấy quả thật là lựa chọn không

tồi. Nếu cô ấy mang nó về nhà, cho dù nhất thời tìm không thấy chú ba ba của

nó, thì coi điều kiện của Từ Đoan Nhị nhất

định có thể không lo đến áo cơm cho Tiểu Viêm. Đứa nhỏ này đi theo cô ấy quả

thật so với ở cùng một chỗ với mình tốt hơn nhiều. Chính là… cô lo lắng cho nó

nha. Thật sự rất lo lắng, lại không nỡ dứt ra. Dù sao đứa nhỏ này luôn mồm gọi

mình là mẹ nón, tuy rằng cô luôn kêu nó là “Thối tiểu quỷ” nhưng mà tiểu quỷ

này… cô thật sự rất thích.

“Còn

nhưng nhị cái gì nữa? Nói như vậy là cô muốn tiếp tục đi phỏng vấn tìm công

việc lý tưởng của cô sao? Chỉ cần để tôi đưa nó về nhà, cô cứ thoải mái ở đây

bưng bê trà nước nhàn hạ. Mà đứa nhỏ này cũng có thể trở lại cuộc sống giàu có

trước kia vốn thuộc về nó, không phải là vẹn cả đôi bên sao?”

“Mẹ?”

Hạ Viêm biết thối bà dì này muốn đem nó đuổi về nhà, mà mẹ giống như cũng muốn

đem nó quẳng trở về. Mẹ thật sự không cần nó sao? Thật sự muốn đem nó giao cho

thối bà dì này ư?

“Có lẽ

cô nói đúng. Cho dù nhất thời không tìm thấy người nhà của nó thì cô cũng có

thể sẽ cho hắn cuộc sống không tồi, không giống như tôi…”

“Nói

như vậy… Cô đồng ý?”

Chu

Hiểu Hiểu gật gật đầu. Cô gái này thật sự là dễ bị lừa nha, cơ hội tốt như vậy

cho người khác, trên thế giới thật sự không có kẻ nào ngu xuẩn như cô ta, bất

quá thật tốt cho Từ Đoan Nhị.

“Đứa nhỏ

liền giao cho cô, tôi…”

“Cô yên

tâm, đứa nhỏ này tôi nhất định sẽ giao tận tay ba nó. Hơn nữa tôi cũng sẽ đề cử

cô đến công ty của anh họ tôi làm việc”

“Cái

này… cám ơn” Nói xong, Chu Hiểu Hiểu liền đứng dậy rời đi.

“Mẹ…?”

Hạ Viêm túm góc áo của cô, nước mắt lưng tròng.

“Ách!

Tiểu Viêm phải ngoan nha. Nghe lời dì Đoan Nhị, dì ấy sẽ mang con đi tìm chú ba

ba” Vuốt ve đầu đứa nhỏ, cô thật sự rất luyến tiếc. Nhưng mà vì cuộc sống tốt

của Tiểu Viêm, cô cũng không còn lựa chọn nào khác.

“Mẹ

không cần con nữa sao?”

“Chờ

Tiểu Viêm trở về bên cạnh chú ba ba, mẹ lại đi gặp con, được chứ?”

“Mẹ gạt

người!” Nó cứ như vậy mà tin tưởng được sao? Mẹ đã sớm muốn đem hắn đưa trở về

nhà, hơn nữa cuộc sống của mẹ hình như rất khổ, lời nói lúc này giống như là

đang tạm biệt nó vậy, có lẽ về sau nó sẽ không bao giờ được nhìn thấy mẹ nữa .

“Mẹ làm

sao muốn gạt Tiểu Viêm ngoan nha”

“Mẹ

chính là đang gạt con!”

“Mẹ

không có lừa con nha!”

“Có mà!

Mẹ chính là gạt con!”

“Này!

Thối tiểu quỷ! Đúng vậy! Dì chính là đang lừa con đấy! Thế nào? Con có biết là

con phiền lắm không? Cuộc sống đơn độc của dì đã muốn không nuôi nổi bản thân

rồi, hơn nữa nếu lo cho con thì còn phải thêm bao nhiêu là tiền. Con không thể

ngoan ngoãn nghe lời hay sao?”

“Mẹ…”

Nước mắt trong suốt tr