
, hắn nhanh chóng bế khí, nhưng vẫn hít phải một chút thuốc bột.
“Ngươi!” Đáng giận! Hắn bị lừa!
“Hừ hừ!” Hoa Lộng Nhi đắc ý nhìn hắn, “Ngươi cho là nước mắt bổn cô nương dễ chảy lắm hay sao? Ta chờ chính là giờ khắc này!”.
“Ngươi hạ dược gì với ta?” Thương Nguyệt Ngạo Vân trừng mắt nàng, kinh ngạc cảm thấy hạ thân truyền đến một trận lửa nóng, loại xôn xao này làm hắn cảm thấy quen thuộc.
“Hắc hắc, đương nhiên là…..” Lời còn chưa nói xong, Hoa Lộng Nhi phát hiện hương vị trong không khí không được đúng. Mùi này………………………
Nàng phút chốc trừng lớn mắt, sau đó há to miệng.
Không xong! Nàng hạ sai dược!
Chìm đắm trong nhiệt tình
Cùng nhau trúng Cổ “yêu”
Không thể kìm nén những hi vọng trong lòng
Khát cầu ngọt ngào giao hợp cùng thân thiết
“Ngươi hạ xuân dược với ta?” Hạ thân dần dần trướng đau dục vọng, cảm giác này đối với Thương Nguyệt Ngạo Vân mà nói, một chút cũng không hề xa lạ, cho nên, hắn không thể không cảm thấy kinh ngạc.
Hắn vốn nghĩ Hoa Lộng Nhi chắc sẽ hạ độc dược, hạ mê dược,… Gì cũng đều có thể, nhưng thứ duy nhất không nghĩ tới chính là xuân dược.
“Ta…” Hoa Lộng Nhi không biết nói gì để chống đỡ. Ô… nàng hành động quá nhanh tay, không cẩn thận lại lấy sai chai dược!
Thấy nàng cứng họng, lại cũng có biểu tình bị kích động giống hắn, Thương Nguyệt Ngạo Vân nheo lại con ngươi đen, một tia hoài nghi xẹt qua trong óc.
“Chẳng lẽ ngươi hạ lầm dược?” Hắn phỏng đoán, lại nhìn thấy khuôn mặt nàng vụt trở nên trắng bệch, không khỏi có loại cảm xúc muốn bật cười, “Ta đoán đúng rồi?”
Hoa Lộng Nhi trừng mắt hắn, nuốt nuốt nước miếng, chậm rãi thối lui.
Nàng là người mang dược đến, cho nên vô cùng rõ hiệu quả dược này lớn bao nhiêu. Làm ơn! Nàng không nghĩ bản thân sẽ trở thành giải dược!
Phát hiện nàng muốn chạy trốn, Thương Nguyệt Ngạo Vân nhanh tay chụp lấy cổ tay nàng, đem nàng kéo lại đặt ở dưới thân, khuôn mặt anh tuấn phát ra một làn tà khí vây quanh.
“Ngươi muốn làm thế nào, ân?” Hai thân thể dính sát vào nhau một cách phù hợp, hắn có thể cảm nhận được mềm mại của nàng, còn có mùi hương tự nhiên thanh thoát.
Hừ! Hạ dược xong đã muốn bỏ của chạy lấy người, nàng nghĩ trên đời này có chuyện thuận lợi như vậy sao?
“Ngươi… Ngươi muốn làm gì? Tránh ra!” Trái tim loạn nhịp kêu thình thịch, sức nặng của hắn làm nàng thở không nổi, lắc lắc thân mình muốn giãy thoát.
Nhưng là nàng không biết, cử động vặn vẹo của nàng chính là càng kích thích hắn thêm, một tiếng kêu rên phát ra từ trong yết hầu của hắn, làm cho hắn suýt không thể đè nén dục vọng.
“Đừng nhúc nhích!” Hắn gầm nhẹ, thanh âm thô ách.
Cảm giác được có một cái gì đó cứng rắn chạm vào thân dưới nàng, Hoa Lộng Nhi mơ hồ hiểu được nó là cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng đỏ lên, giữ lại thân mình không dám nhúc nhích.
“Ngươi… Ngươi đừng ‘xúc động’…..” Thanh âm của nàng khẽ run, hơi thở nam tính của hắn vây quanh người nàng, làm cho cả người nàng hư nhuyễn.
“Dược là do ngươi hạ, ngươi không biết là chính mình có trách nhiệm giải quyết sao?” Ánh mắt nam nhân chuyển thành thâm nồng, mùi hương trên người nàng dụ hoặc hắn, dục hỏa bừng cháy thiêu đốt trong cơ thể.
“Không… Không được! Ngươi nếu cần thì có rất nhiều nữ nhân đang vui mừng chờ giúp đỡ, ta.. ta có thể đi tìm người giúp ngươi……….” Nàng mau chóng nói, giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười lấy lòng.
“Vậy nếu ta nói, ta không cần nữ nhân khác mà chỉ cần ngươi, thì sao?” Hắn cúi đầu, thì thầm ở vành tai trắng nhỏ, cố ý thổi nhiệt khí.
Hoa Lộng Nhi run rẩy cả người, hơi thở của hắn dụ hoặc nàng, thân thể không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng nóng.
“Thương… Thương Nguyệt Ngạo Vân… ngươi đừng làm loạn……” Nàng lắp bắp, hoàn toàn hối hận.
Sớm biết như vậy đã không chấp nhận lời mời, cũng không cần nghĩ trả thù gì hết, như vậy nàng sẽ không rơi phải tình huống thế này, tiến thoái lưỡng nan.
“Ngươi không nghĩ muốn ta sao?” Bàn tay to lần theo eo nhỏ dần hướng lên trên, cách lớp vải áo cầm một bên no đủ.
“A!” Nàng thở ra một tiếng, theo bản năng giãy giụa, “Không được như vậy…..”
Nàng vặn vẹo lắc lư, càng khiến bàn tay to sờ miên nhũ tăng thêm lực, làm cho nàng cảm thấy một trận đau đớn.
“Ngô, đau…………”
“Không muốn đau thì cũng đừng động.” Thương Nguyệt Ngạo Vân dùng sức trêu ghẹo bầu ngực trong tay, thấy nàng đau nhíu mày liền hơi hơi thả lỏng.
Nhưng là, hắn không tính buông tha nàng.
“Đây là lần thứ hai ngươi hạ dược với ta, lần đầu tiên cho ngươi chạy thoát, ngươi cảm thấy lần thứ hai còn có thể sao?”
Khuôn mặt anh tuấn giơ lên một tia tà mị, ngón tay dài đẩy vạt áo của nàng ra, cách một lớp áo yếm vuốt ve đỉnh ngực non mềm.
Hoa Lộng Nhi tức thì nín thở, bị hắn dọa tới mức không dám nhúc nhích, chỉ có trái tim dồn dập đập tiết lộ nàng đang khẩn trương đến như thế nào.
“Tim ngươi đập thật nhanh, đừng sợ, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ không làm thương hại ngươi.” Nhìn mắt nàng đã phiếm hồng, hắn cười nhẹ ôn nhu nói.
“Ngươi… ngươi không cần….”
“Không được!” Biết nàng muốn nói gì, Thương Nguyệt Ngạo Vân nhanh chóng đánh gãy lời chưa hết, “Bởi vì, ta chỉ sợ nhịn khô