
Tiểu Quang biến sắc: “Thưa anh Mười!”
“Nhanh!”
Không ai dám nói chữ “Không” với Châu Diễn Chiếu. Tiểu Quang cũng
chẳng được đặc cách thì hiển nhiên tài xế lại càng không dám. Hai người
họ lục tục chuyển sang xe sau. Châu Diễn Chiếu liếc mắt nhìn Châu Tiểu
Manh. Không cần nhiều lời, Châu Tiểu Manh đã răm rắp xuống xe, ngồi vào
vị trí lái phụ.
Nhiều năm rồi Châu Tiểu Manh chưa được ngồi xe do Châu Diễn Chiếu
đích thân cầm lái, cũng bởi bao năm nay cậu Cả nhà họ Châu không tự mình lái xe. Có điều cái cách gã lái xe vẫn giật cục như cũ, vừa đạp chân
ga, cả người Châu Tiểu Manh bất giác ngã giật về phía sau, bám dính lấy
lưng ghế. Cô siết chặt quai cặp sách, như thể đang nắm trong tay ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng vậy.
“Em yên tâm, xe này có lắp kính chống đạn và chín túi khí an toàn. Vả lại, hôm nay em còn những bốn tiết học cơ mà, sao tôi nỡ để em chết bởi tai nạn giao thông được.”
Câu nói sau cùng bật khỏi miệng gã nhẹ bẫng nhưng lại có vẻ móc máy
pha đầy giễu cợt. Những lúc chỉ có hai người với nhau, Châu Diễn Chiếu
luôn giở cái giọng điệu ấy. Châu Tiểu Manh bặm chặt môi, đống sữa cô mới uống hồi sáng đang dâng lên tận ngực. Cô có cảm giác mình đang say xe.
Đèn đỏ.
Phanh xe rít lên, sắc mặt Châu Tiểu Manh càng thêm nhợt nhạt, có cảm
giác như dạ dày đã lộn lên đằng đầu. Cô cuống cuồng ấn nút mở cửa sổ cho thoáng. Cửa sổ vừa hạ xuống được nửa phân thì Châu Diễn Chiếu nhanh tay giật chốt khiến ô kính khép lại kín mít như lúc đầu. Diễn Chiếu vung
tay giáng cho Tiểu Manh một cái tát. Tiếng “bốp” vang lên thật rõ ràng
và nặng nề.
Đầu óc Châu Tiểu Manh quay cuồng, cô sực nhớ ra tai nạn kinh hoàng
của Châu Bân Lễ năm nào. Cũng vào lúc dừng đèn đỏ, ông hạ cửa kính để
làm điếu thuốc nên đâu mới nhận ngay một phát đạn của tay bắn tỉa. Từ đó về sau, mọi chiếc xe của Châu Diễn Chiếu đều được lắp kính chống đạn.
Bữa nay cô lẩn thẩn rồi nên mới quên khuấy mất điều cấm kị trên.
Tiểu Mạnh ôm gò má sưng đỏ, cố cầm nước mắt. Hình như Châu Diễn Chiếu khá đắc ý khi thấy cô rơi vào tình trạng đó. Cánh tay gã vươn ra, ngón
trỏ lạnh buốt nâng cằm cô lên. Gã ngắm nghía những vệt ngón tay in hằn
trên khuôn mặt cô rồi bảo: “Ăn một cái tát nhận một vạn, ngủ với tôi một đêm em mới được năm nghìn, so ra thì em cứ làm tôi tức lên rồi cho em
vài cái tát là cũng thu về cũng kha khá đấy.”
Châu Tiểu Manh bặm chặt mỗi, cố kiềm chế cơn kích động chỉ muốn nhào
đến bóp cổ Châu Diễn Chiếu ngay lúc này. Nếu như bây giờ cô có bất kì
phản ứng nào, chỉ e sẽ lại khiến gã nổi giận, thà cứ lẳng lặng làm thinh là hơn. Nhưng dường như Châu Diễn Chiếu không định buông tha cho cô:
“Năm nghìn tệ đêm qua cộng với một vạn vừa nãy, tháng này em ít nhất
cũng phải moi được của tôi tầm năm, sáu vạn rồi. Xem ra cũng đủ cho viện phí tháng này của mẹ em rồi đấy.”
Hàng mi của Châu Tiểu Manh khẽ run lên, nhưng cô vẫn gắng gượng đè
nén thứ chất lỏng đã rưng rưng nơi khoé mắt. Châu Diễn Chiếu có quy
định, mỗi lần khóc cô sẽ bị trừ ba nghìn tệ nên cô không thể khóc được.
Những ngón tay run rẩy siết chặt lấy quai cặp, nhúm vải bò trong tay đã
ướt nhẹp, nhưng cô vẫn co quắp lại theo bản năng. Cô chỉ ước có thể trốn vào một góc nào đó mà không một ai trên thế gian này có thể tìm ra.
Nhưng trong khoảng không bé nhỏ của chiếc xe, trên người lại còn thắt
đai an toàn, cơ thể cô không thể nào nhúc nhích được. Cô khẽ xích dần ra phía cửa xe, cố gắng để tạo một khoảng cách dù chỉ là vài milimet với
gã.
Thế nhưng chỉ cử động nhỏ nhoi ấy cũng kích động được Châu Diễn
Chiếu. Gã vươn tay kéo giật đầu cô lại, phủ lên bờ môi cô những nụ hôn.
Châu Tiểu Manh không dám cự tuyệt, đành để mặc gã cạy mở vành môi đang
mím chặt của mình, rồi lùa sâu những lần nuốt môi. Kiểu hôn của gã từ
xưa đến giờ luôn chất chứa vị tanh của máu và hôm nay gã lại cắn đầu
lưỡi cô. Chỉ đến khi Châu Tiểu Manh đã đau đến tê điếng cả người thì
Châu Diễn Chiếu mới chịu buông ra, tha cho đôi môi đã sưng vù của cô.
Nhưng gã lại rà lên vành tai cô rồi nhẩn nha gặm yêu nó: “Hay là, chúng
mình đặt luật mới nhé?”
Hơi thở nóng rực của gã phả xuống cổ cô, giọng nói dịu dàng trìu mến
như những cặp đôi yêu nhau say đắm bình thường: “Hai năm gần đây, vật
giá leo thang phát khiếp, ngay cả gái gọi nổi tiếng ở hộp đêm cũng thôi
cái giá một đêm năm nghìn ấy từ lâu rồi, huống hồ em lại là em gái của
tôi, tôi cũng không nỡ hạ giá trị của em… chúng mình đổi thành… một lần
năm nghìn, thế nào? Nói chưa biết chừng, em sẽ kiếm được hai ba vạn chỉ
trong một đêm ấy chứ.”
Hôm qua, sự đòi hỏi của gã phải nói là quá khủng khiếp, Châu Tiểu
Manh biết mình có van lơn thì gã cũng chẳng bao giờ mềm lòng, nhưng quả
thật đúng vào lúc gã đang lên đỉnh thì thực tình cô không còn một tý sức lực nào cả, cô hổn hển, cố gắng nghiêng mặt sang một bên bảo: “Mai em
còn có bốn tiết trên lớp.” thế là Châu Diễn Chiếu hầm hầm tức giận, đạp
cửa bỏ đi.
Mãi đến sáng ngày hôm sau, chắc cơn giận vẫn chưa nguôi, nếu không gã đã chẳng nói móc cô, bản tính của Châu Diễn Chiếu là vậy, ai khiến gã
khó chịu chỉ cần