pacman, rainbows, and roller s
Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326314

Bình chọn: 9.00/10/631 lượt.

tục cùng nó sống tiếp?" Long Phi Tịch che miệng Phượng Vũ Mặc, nhàn nhạt hỏi.

Sanh đôi liếc mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời đến"Phối ngẫu thân phận"

Long Phi Tịch trong mắt thoáng qua một tia đau đớn…lịch sử lại muốn lập lại sao? Quả nhiên là không thể thay đổi được sự an bài của vận mệnh...

"Vậy thì phải biết đối xử tốt với nó, không cho người khác có cơ hội chen vào" Long Phi Tịch ý vị sâu xa nói đến…

Phượng Vũ Mặc đẩy tay đang che miệng của chồng mình, không thuận theo nói “Không được, bảo bối của ta mới không gả cho hai tiểu tử thúi này được, ta muốn nó gả cho người dịu dàng, tốt bụng, lịch sự nho nhã, tác phong nhanh nhẹn, đối với nó lại càng phải che chở trăm bề”.

"Là thay mẹ làm chuyện mẹ còn tiết nuối chưa làm được sao?" Long Tịch Hiên bới bới tóc. (Hiên ca ra tay rồi :>)

"Dĩ nhiên!" Phượng Vũ Mặc theo bản năng trả lời.

Thế giới yên tĩnh… không khí lạnh lẽo…

Tiểu tử thúi…ngươi là con ruột ta sao…ngươi như vậy hãm hại mẹ mình…

"Dĩ nhiên không phải, ta bây giờ đã có lão công muốn tiền có tiền, muốn mặt có mặt, đối với ta lại luôn luôn thương yêu...ta làm sao có thể có tiếc nuối, ngươi không được nói lung tung, cẩn thận ta kiện ngươi tội phỉ báng!" Phượng Vũ Mặc câm lặng làm thinh nói.

"Khi nào tìm được Bảo Bảo, ta sẽ đi chung để nhận nó về, cứ như vậy, hai đứa phải cố gắng tìm" Long Phi Tịch nhàn nhạt nói xong, ôm lấy vợ yêu của mình chuẩn bị về phòng, phải bồi cô ‘chia sẻ tâm tư’ về chuyện ‘tiếc nuối’ kia…

Long tịch Bác vỗ vỗ vai Long Tịch Hiên, thấp giọng nói "Nói thật hay, bất quá nhìn bộ dạng của cha, xem chừng ông ấy đã sớm biết chúng ta đối với nha đầu chết tiệt kia có tình cảm."

Long Tịch Hiên cười cười, "Anh cảm thấy trên thế giới này, có chuyện gì có thể qua mắt được ông ấy sao?"

"Nhưng là ông ấy cư nhiên không phản đối, đây cũng làm cho ta thật bất ngờ." Long Tịch Bác gạt gạt mày kiếm.

"Em cũng cảm thấy quyết định đó thật ngoài ý muốn…” Long Tịch Hiên nhàn nhạt phụ họa, chẳng lẽ là tư tưởng của bọn họ đã đi sau thế hệ rồi sao (ý là cổ hủ hơn cha mình ấy)? Còn nói tình trạng bọn họ chính là hai một nữ, chuyện như vậy cũng là chuyện kinh hãi thế tục đi, bất quá được cha ủng hộ thật có cảm giác vô cùng tốt…Nhưng mà…cái duy nhất không tốt chính là con nhóc hư này rốt cuộc là trốn đi đến đâu rồi…

Long tịch bảo mở mắt, mông lung một chút nhìn trần nhà, đến một lúc sau mới nhớ ra, cô đang ở chỗ của ‘ núi dựa ’ thúc thúc, bất quá phải nói cô thật rất may mắn, ra cửa gặp quý nhân, Viễn thúc thúc lại có tiền, tâm địa lại thiện lương, người vừa lại ôn nhu, đối với lão bà càng thêm che chỡ trăm bề, người đàn ông tốt như vậy đi nơi nào có thể tìm được…

Nhìn Viên Cổn Cổn tướng ngủ đáng yêu đang nằm bên, Long Tịch Bảo không nhịn được bấm bấm gương mặt của cô, chỉ nghe nàng meo meo nói mớ "Triệt...".

Ai…xem ra Cổn Cổn hết sức lệ thuộc vào Hắc Ác ma a, từ khi ra ngoài đến bây giờ, trong lòng nghĩ , trong miệng đọc, trừ ăn ra, chính là Hắc Ác ma…lần này dẫn em ấy trốn đi…thật sự thấy rất có lỗi…nhưng ai kêu ba người bọn hắn xú nam nhân như vậy quá đáng với hai cô…Cô không sai, người sai nên tỉnh lại chính là bọn họ!

Long Tịch Bảo thức dậy rửa mặt xong, đi ra vườn hoa, muốn hít thở không khí trong lành một chút, không biết tại sao…

Đột nhiên có chút cảm giác tội lỗi, cặp sinh đôi từ sau sự kiện kia vẫn luôn đối với cô ngoan ngoãn phục tùng, thương yêu cô đến tận xương tủy, nhưng cô lại bỏ nhà đi ra ngoài, còn ‘bắt cóc’ tâm can của Hắc ác ma… nhất định khiến bọn họ khó xử rồi… Chắc chắn là họ giận điên lên rồi… cô… đã bắt đầu nhớ bọn họ rồi…

"Bảo Bảo." Nam Cung Viễn nhìn thấy cô bé đứng cách đó không xa, nhỏ giọng gọi, cô bé thật đáng yêu… hoạt bát, thông minh, phóng khoáng, không làm ra vẻ, tinh quái nghịch ngợm, không chỉ có ông, mà ngay cả vợ của ông cũng rất thích gần gũi cô bé khiến người ta thương yêu này.

Long Tịch Bảo nghe tiếng gọi liền ngẩng đầu, nhìn thấy chú ‘chỗ dựa’ đang ngồi trên ghế ở phía trước, cô thoáng nở cười ngọt ngào, vui vẻ chạy tới, nói thật, cô rất thích ‘chú’ thiếu niên nhỏ này, dịu dàng tốt bụng, lịch sự có lễ, làm cho cô không tự chủ được muốn đến gần chú ấy, hoàn toàn quên mất tên vệ sĩ kia đã từng bởi vì cô, mà mạng treo lơ lửng…

"Chú Viễn, buổi sáng tốt lành a." Long Tịch Bảo ngoan ngoãn chào hỏi, sờ sờ chú chó chăn cừu Scotland đứng ở bên người ông.

"Buổi sáng tốt lành, tối hôm qua ngủ có ngon không?" Nam Cung Viễn khẽ cười hỏi.

"Yên giấc không lo, ngủ một giấc đến sáng, cũng không thức dậy đi tiểu a." Long Tịch Bảo nghịch ngợm nói.

"Cháu nha, con gái lớn như vậy, những lời này sao có thể treo bên khóe miệng chứ." Nam Cung Viễn cưng chiều xoa đầu cô.

"Không sao cả nha, con gái lớn hơn nữa vẫn phải đi tiểu, tại sao không thể nói!" Long Tịch Bảo nũng nịu chu môi.

"Ha ha, ngồi xuống đi."

Long Tịch Bảo ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn bữa điểm tâm nhỏ trên bàn, không chút khách khí đưa tay phải đi bắt.

Nam Cung Viễn khẽ vỗ vào tay cô, không giận mà uy nói: "Không được, không ăn bữa sáng trước thì không cho phép ăn quà vặt."

Long Tịch Bảo xoa bàn tay n