Insane
Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324271

Bình chọn: 8.00/10/427 lượt.

tuổi, còn như vậy, ha ha, em thật sự là em của bọn họ hay là tình nhân đấy?” Doãn Thiên ưu nhã nhấp miệng cà phê, thản nhiên nói.

Đúng vậy, 18 tuổi, thời gian qua nhanh, liếc mắt một cái mà ba năm đã trôi qua rồi, Long Tịch Bảo đã trưởng thành.

“Khụ.. Khụ... Khụ.. Khụ khụ khụ  ̄....” Long Tịch Bảo bị lời nói của Doãn Thiên dọa sợ đến ho khan, Âu Dương Tuyết vội vàng đưa khăn giấy cho cô.

“Anh Thiên, anh nói gì... Làm sao có thể.” Long Tịch Bảo chột dạ rũ mắt xuống, yên lặng dùng khắn giấy chùi miệng.

cặp mắt tà mị của Doãn Thiên thoáng qua một tia ánh sáng không rõ, cười khẽ một tiếng: “Anh nói giỡn mà thôi, em kích động làm gì, chẳng lẽ......”

“Em là em của bọn họ, bọn họ là anh của em, làm sao có thể, anh đừng nói lung tung nữa, em đi vệ sinh một chút.” Long Tịch Bảo quay mặt đứng dậy, tránh ra.

Doãn Thiên bỏ chén cà phê trong tay xuống, ưu nhã cắn một miếng bánh ngọt, như có điều suy nghĩ, mắt phượng nhìn về hướng Long Tịch Bảo rời đi.

Long Tịch Bảo dùng nước vỗ nhẹ mặt, ngẩng đầu nhìn trong gương, mắt to xinh đẹp, lông mi dài và dày như cánh bướm, mũi nhỏ, môi trái tim hồng hồng, không thể phủ nhận, nếu thêm chútphấn son, cô cũng xinh đẹp, anh Hiên và anh Bác thích chính là gương mặt này à...

Lăng lăng nhìn hồi lâu, lắc đầu một cái, lấy khăn giấy lau nước trên mặt, sửa tóc, đi ra ngoài, cô rốt cuộc đang làm gì......

Trở lại chỗ ngồi, Long Tịch Bảo cầm muỗng nhỏ có quấy cà phê.

“Thế nào, Bảo Bảo, cậu không muốn ăn ah?” Âu Dương Tuyết hỏi.

“Ừ, không muốn ăn, chúng ta đi dạo phố đi, các cậu ăn xong rồi à?” Long Tịch Bảo cười ngọt ngào một, chút nhìn trước mắt tuấn nam mỹ nữ.

“Ơ, ‘ Mạn Châu Sa Hoa ’ và socola cậu chưa ăn xong mà.”

“Cậu sao lại nói với giọng khiếp sợ như vậy, tớ không ăn hết rất kỳ quái sao, chẳng lẽ trong lòng cậu, tớ phải ăn hết ư!” Long Tịch Bảo dường như tức giận chất vấn.

Không phải, rất kỳ quái...... là cực kỳ kỳ quái, trong lòng Âu Dương Tuyết nhớ tới, nhưng là: “À, cái người có tướng ăn lịch sự, dạ dày nhỏ như vậy, ăn không hết là rất bình thường”

( Viên cuồn cuộn: ngươi có lương tâm không?…….. Âu Dương Tuyết: cái này gọi là lời nói dối thiện ý. )

“Hừ!”

“Đi thôi, anh và Tuyết cũng ăn no rồi.” Doãn Thiên cười nói, thật ra thì anh và Âu Dương Tuyết cũng không thích ăn những thứ này, chẳng qua là theo ý cô, cho nên ăn hai cái.

“Thôi, chúng ta không đi dạo phố nữa, chúng ta đến khu vui chơi!” Long Tịch Bảo không chút nào lịch sự, sãi bước đi tới cửa.

“Bạn Tịch Bảo, buổi chiều có rãnh không, tớ muốn mời cậu cùng đi uống cà phê?” Ngụy Lăng Dương nhẹ giọng hỏi.

Trời ạ, lại tới, Long Tịch Bảo bất đắc dĩ thở dài một cái: “Thật xin lỗi bạn, mình không rãnh.”

Liên tiếp 1 tháng, ngày nào cũng quấn cô, nếu hắn là cái loại tự cho mình là đúng, cuồng vọng bá đạo thì cô đã sớm dạy dỗ hắn, nhưng là hết lần này tới lần khác hắn là loại người thật lòng, kiên nhẫn, làm cho cô mắng cũng không được, đánh cũng không xong, nói liên tục lời nói nặng cũng cảm thấy thật có lỗi với hắn.

“Vậy bạn buổi chiều muốn đi đâu, buổi chiều tớ rãnh, không bằng cùng nhau đi chứ?”

Trời ạ, không chịu nổi!

“Cậu rốt cuộc thích tớ điểm nào hả,.....” Long Tịch Bảo dậm chân, nắm tóc, ủy khuất mà nói.

“Tớ thích cậu đáng yêu, thích cậu hoạt bát, thích cậu không phấn son, thích lúc cậu cười, tớ thích bất cứ thứ gì có liên quan tới cậu.” mặt Ngụy Lăng Dương say mê, hưng phấn nói.

“Tớ không giống hình tượng hoàn mỹ trong tưởng tượng của cậu, lúc tớ ăn cơm, thường hay đánh rắm, ăn nhiều, cũng thường ngoáy lỗ tai, móc cứt mũi rồi móc kẽ răng, tớ không phải là tiên tử, tớ không giống như cậu nghĩ tốt như thế đâu, cậu tha cho tớ được không, tớ van cậu đấy.” Long Tịch Bảo kích động, tận lực chửi bới mình.

(Tuyết Thiên: >
Trời ạ, tiếp tục như vậy nữa, cô sẽ điên mất.

“cậu xem, tớ thích chính là sự thẳng thắn của cậu, tớ cho rằng nhưng chuyện ấy thực tao nhã.”

Long Tịch Bảo hoàn toàn im lặng, ngẩng đầu nhìn trời.

Trời ạ, không muốn để cho người ta sống rồi.

“Ha ha, chào bạn, cậu để ý đến bạn gái của tớ à, nhưng là rất xin lỗi, cô ấy danh hoa có chủ rồi.” Doãn Thiên cười nhẹ từ sau lưng Long Tịch Bảo đi tới, thân mật ôm lấy cô.

Quá buồn cười, cô gái này luôn mang đến cho anh tiếng cười.

“Anh Thiên?” Long Tịch Bảo phản ứng kịp, mờ mịt nhìn Doãn Thiên đang ôm eo cô, anh đang nói gì.

“ Doãn Thiên?” Ngụy Lăng Dương kinh ngạc nói.

“Đúng vậy, là tớ.” Doãn Thiên nhếch môi cười cười, đưa tay véo một cái mũi nhỏ của Long Tịch Bảo: “Sao em lại không nói rõ ràng với người ta, em đã là người của anh rồi.”

Long Tịch Bảo lăng lăng đứng tại chỗ, nghĩ thầm, khi nào cô thành người của anh hả?

Ngụy Lăng Dương nhìn động tác thân mật của Doãn Thiên, cộng thêm Long Tịch Bảo không phản kháng, ngơ ngác nhìn Doãn Thiên, nhất thời kích động không thôi: “Coi như vậy thì sao, chúng ta cũng có thể công bằng cạnh tranh.”

Doãn Thiên nghe vậy cười khẽ một tiếng, quay mặt lại, mắt phượng tà mị nhìn thẳng Ngụy Lăng Dương, khẽ mở môi mỏng: “Cậu cho rằng, người c