
ràng nói ra quyết định của mình. Cô không muốn
hắn phụ trách.
Cho dù hết thảy toàn bộ nên do hắn gánh vác, dù sao cô là bị ép buộc, nhưng
tiếp tục dây dưa, đối với cô chỉ có chỗ xấu, không có chỗ tốt.
“Em thật không hối hận?” Hắn dùng giọng điệu ôn nhu để hỏi.
Sẽ! Cô hối hận! Điền Mật cố đè xuống tiếng hô to bên môi.
Trời ạ! Cô không thể bị lời ngon tiếng ngọt của hắn lừa gạt, tuyệt đối không
thể!
“Cục cưng bé nhỏ, tôi vừa thấy được em cũng biết là chúng ta nhất định phải ở
chung một chỗ, em không tránh được tôi...cho nên, buông tha sự phản kháng cảu
em, tiếp nhận tình yêu của tôi.”
Điền Mật cảm giác được trái tim mau từ trong miệng cô nhảy ra, cô khó khăn nuốt
nước miếng một cái. Làm sao người đàn ông này nhìn bề ngoài lạnh muốn chết, lại
nói ra những lời mê người như thế, làm cho người ta không cách nào phản kháng.
Không được! Không nên bị hắn ảnh hưởng, không nên bị hắn mê hoặc, không cần,
không cần...
Ánh mắt của cô liếc về phía cửa chính, cắn răng một cái, chạy bước lớn về hướng
cửa.
Nhanh lên một chút chạy trốn đi!
Nghe được tiếng vang khi cô chạy, Quân Ngạo nguyền rủa một tiếng, sau đó dùng
sức mở cửa phòng.
Ánh mắt hắn thẳng tắp mà nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, nhưng không có đuổi
theo.
Giữa con ngươi ngăm đen của hắn lóe ra một chút tia sáng cao thâm khó lường.
Cô không trốn khỏi!
Không lâu sau, cô sẽ ngoan ngoãn trở lại bên cạnh hắn.
Quân Ngạo đi trở về phòng, vẻ mặt bình tĩnh hướng giường đi tới, lẳng lặng chờ
cô trở lại.
Không bao lâu, chỉ thấy thân ảnh xinh đẹp của Điền Mật xuất hiện ở cửa phòng.
“Trở lại!” Khóe môi Quân Ngạo nhếch lên vui vẻ, nhìn khuôn mặt thanh tú lộ ra
hơi thở giết người của cô, đôi môi đỏ mọng mân chặt, ẩn hàm tức giận.
Điền Mật hung hăng trợn mắt nhìn hắn một cái, quả muốn xông lên đem khuôn mặt
tươi cười đắc ý của hắn gạt bay đi.
“Tiểu nhân!” Cô tức giận gắt hắn một câu.
Quân Ngạo cười càng vui vẻ hơn, tầm mắt rơi vào người đàn ông cao lớn đứng chữ
khai sau lưng cô.
Đứng ở trước mặt huynh đệ Tứ Long Đường, Điền Mật nhỏ nhắn ôn nhu giống như đóa
hoa nhỏ khả ái giữa đống cây đại thụ cao lớn.
Mới vừa rồi Điền Mật đi ra cửa chính, lập tức thấy tự do trong tầm mắt, trước
mặt cũng không biết từ khi nào toát ra một đám đàn ông mặc âu phục, đeo cà vạt,
mang kính đen.
Mọi người nghiêm túc hung bạo, biểu hiện trọn vẹn bộ dáng huynh đệ xã hội đen.
Cho nên cô không thể làm gì khác hơn là sờ sờ cái mũi xoay người đi về.
“Nhiếp Quân Ngạo, tôi cho anh biết, điểm này cũng không buồn cười, anh không có
quyền giam lỏng tôi, anh không có tư cách xâm phạm tự do thân thể của tôi!” Cô
nắm chặt hai quả đấm, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Nói xong chưa.” Quân Ngạo cưng chiều nhìn cô.
Tỉnh táo, tỉnh táo! Cô ép buộc mình không cần ấn đau huyệt thái dương.
Cô có thể bình tĩnh hòa nhã đối mặt với tính cách bốc lửa của Diệp Lăng Thiên,
trước mắt tên Nhiếp Quân Ngạo xấu xa tới tận xương tủy này không coi là cái gì.
“Nói xong rồi, mời em xoay người đối mặt với bọn họ.”
Cô không biết hắn muốn làm cái gì, nhưng vẫn chậm rãi xoay người đối mặt với
một đám đàn ông to con.
Thầm nghĩ hoàn hảo Nhiếp Quân Ngạo vóc người khỏe mạnh, rắn chắc, hoàn mỹ,
giống nhưn điêu khắc tỉ mỉ trong tay Thượng đế, mà không phải Mãnh nam cơ bắp
quá mức phát triển.
Nếu không nhất định cô sẽ ôm không được.
Điền Mật hoảng sợ khi thấy cô đối với cơ thể hắn có cảm giác, thiếu chút nữa té
xỉu mất.
Nhưng vào lúc này, một đôi cánh tay mãnh mẽ phía sau đem cô ôm thật chặt.
“Anh đừng như thế.” Mặt của cô một trận nóng rực.
Ánh mắt Quân Ngạo lạnh lùng nhìn thủ hạ trước mắt. “Các cậu nghe cho rõ, cô ấy
là người phụ nữ của tôi, cũng là chị dâu của các cậu, sau này phải kính trọng
cô ấy, giống như kính trọng tôi, hiểu không?”
“Hiểu!” Tất cả mọi người đều đáp trăm miệng một lời.
Điền Mật còn kinh ngạc quay đầu nhìn Quân Ngạo, lại nhìn người trước mắt.
“Anh nói là nhất định sao?” Cô nghiến răng nghiến lợi mà nói.
“Gọi chị dâu!” Hắn ra lệnh uy nghiêm, “Lớn tiếng một chút!”
“Chị dâu!”
Kêu to vang dội giống như quân đội thao luyện làm cho màng nhĩ cô cơ hồ bị phá
vỡ.
“Tôi không phải là...” Lời của Điền Mật còn chưa nói xong, Quân Ngạo liền đem
vai cô ôm chặt hơn, ngăn lại tất cả kháng nghị của cô.
“Em nói rách miệng cũng vô dụng, bọn họ là nghe tôi.”
Quân Ngạo nói không sai, những người khác có lẽ sẽ không như vậy, nhưng ở trong
xã hội đen, bất kì câu lệnh nào của Đại ca cũng giống như thánh chỉ, không cho
phép bất luận kẻ nào phản kháng.
Mà câu nói mới vừa rồi của hắn không thể nghi ngờ là giao phó, tuyên thệ thân
phận của cô.
Cô là người phụ nữ của bạo quân!
Cô là người phụ nữ của Đại ca xã hội đen!
Cô là người phụ nữ của Đường chủ Tứ Long Đường!
“Không có chuyện gì, các cậu lui ra đi!”
“Vâng!”
Đợi cho mọi người ra khỏi phòng, còn có người vì bọn họ quan tâm đóng cửa phòng
lại.
Đến khi bên trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Quân Ngạo nắm lấy hai bả vai
của cô xoay người lại, lúc cô còn không kịp mở miệng, cúi đầu hung hăng hôn cô.
“Không...” Điền Mật cố