
sụp đổ, hắn là như vậy yêu cô, nhưng cô lại không chút nào quyến luyến nói đi là đi, thậm chí ngay cả gặp mặt đều không nguyện gặp hắn một lần.
So với Tưởng Thục Thiến, Nhược Phù đem hắn bị thương sâu hơn, nặng hơn, hắn nên phải hận cô, oán cô, vậy mà trừ cõi lòng đầy đau đớn ra, hắn đã không còn bất kỳ cảm giác gì.
Tả Ti Phong đem chính mình khóa ở trong phòng của Nhược Phù, đau thương như lại bất sa vào tại trong tình yêu bọn họ từng có trôi qua, rồi lại tự ngược không ngừng nghĩ đến một đoạn cảm tưởng Nhược Phù cùng Phùng Gia Hữu giờ phút này nhất định đang nhiệt tình triền miên hoan ái đi!
Những thứ tâm tình phức tạp này sắp dồn ép hắn điên rồi, thế nhưng hắn lại vô lực tránh thoát. . . . . .
Hết chương 8
Nửa năm sau, tập đoàn Uy Đạt ở dưới sự lãnh đạo của Tổng giám đốc ngày đêm không ngừng toàn tâm đầu nhập càng thêm lớn mạnh, ngành nghề kinh doanh cũng càng mở rộng hơn.
Hôm nay là tiệc rượu ăn mừng hợp tác tập đoàn Uy Đạt tiến vào lĩnh vực công nghệ thông tin cùng tập đoàn công nghệ thông tin nổi danh quốc tế, tràng diện long trọng linh đình.
Tả Ti Phong cao lớn vẻ mặt lại lãnh ngạo bên cạnh là Tưởng Thục Thiến tao nhã diễm lệ, bọn họ vừa vào hội trường tự nhiên trở thành một đôi được người ở toàn trường chăm chú nhìn yêu thích và ngưỡng mộ nhất.
Một hồi tiếng vỗ tay sau, tiệc rượu chính thức được mở màn, Tả Ti Phong đầu tiên lên đài đọc diễn văn. Hắn trầm ổn bình tĩnh phát biểu hai nhà tập đoàn hợp tác sau viễn cảnh vô cùng tốt , dưới đài ngay sau đó lại vang lên một trận lại một trận tiếng vỗ tay như sấm.
Đột nhiên, hắn dừng một chút, tại ngừng 4, 5 giây sau mới lại tiếp tục mở miệng, vội vã lấy 2, 3 câu kết thúc đọc diễn văn sau, liền đem hiện trường giao cho người phụ trách hợp tác tập đoàn, hắn là nhanh chóng xuống đài, xuyên qua đám người hướng mục tiêu đuổi theo.
Tưởng Thục Thiến kinh ngạc nhìn Tả Ti Phong hành động đột ngột, nhưng tại người khác nhìn soi mói, cô ta không thể không giữ vững mỉm cười, duy trì hình tượng khoan thai quý phái trước sau như một của cô ta.
Tả Ti Phong từ một cánh cửa sau đuổi theo ra đi tới phía ngoài hành lang, trên hành lang dài có một nam một nữ dáng vẻ thân mật dựa sát vào nhau đi tới, hắn vội vã bước nhanh về phía trước. “Phùng Gia Hữu” Tả Ti Phong hô to một tiếng.
Nghe hắn hô, này một nam một nữ không khỏi kinh ngạc dừng bước lại xoay người, nam là Phùng Gia Hữu, nữ nhưng là diện mạo thanh tú dịu dàng, không phải là Nhược Phù cũng không phải là Ái Mi.
Tả Ti Phong cũng là bởi vì nhìn thấy Phùng Gia Hữu kéo một người phụ nữ xa lạ mới đuổi theo ra tới, sắc mặt hắn xanh mét một phen tóm lấy vạt áo Phùng Gia Hữu. “Anh đem cô ấy như thế nào?” hắn thẳng thắn điên cuồng hét lên.
“Tôi. . . . . .” bị Tả Ti Phong bộ dáng tức giận dọa sợ, Phùng Gia Hữu trong khoảng thời gian ngắn lại nói không lên một câu hoàn chỉnh.
Nhìn thấy phản ứng của hắn ta, Tả Ti Phong càng thêm cực kỳ tức giận gào thét: “Anh đem Nhược Phù thế nào? Anh cư nhiên không có thật tốt đối cô ấy?”
Hắn thống khổ dày vò bao lâu, mới khắc chế chính mình kích động đi tìm Nhược Phù, hắn không đành lòng tổn thương cô, chỉ hy vọng cô có thể hạnh phúc, tôn trọng lựa chọn của cô để cho cô đi yêu Phùng Gia Hữu, như vậy thành toàn so giết hắn càng làm hắn khổ sở, không ngờ người này cư nhiên không hiểu được quý trọng cô.
“Cái tên khốn kiếp này, anh đối với Nhược Phù được rất tốt sao?” Tả Ti Phong tức giận đau lòng hướng về phía lỗ tai hắn ta gầm hét lên.
Phùng Gia Hữu rốt cuộc lấy lại tinh thần, tránh ra tay của hắn nhìn hắn chằm chằm, “Tôi không hiểu anh đang nói gì, huống chi, tôi có cái gì tốt thật xin lỗi Nhược Phù hay sao?”
“Anh còn giả bộ ngu!” nghe vậy, Tả Ti Phong lửa giận lại càng rực, quả đấm cũng chầm chậm nắm chặt, “Tôi đem người tôi yêu nhất nhường cho anh...anh chẳng những không có thật tốt yêu cô ấy, quý trọng cô ấy, thế nhưng lại vẫn yêu người khác, anh chính là coi như là người sao?” nói xong, hắn tức giận liền muốn một quyền vung về phía Phùng Gia Hữu.
Phùng Gia Hữu vẻ mặt đại biến vội vàng hô: “Đợi đã nào...! Tôi thật sự là không biết anh ở đây nói cái gì, chuyện anh và Nhược Phù cùng tôi một chút quan hệ cũng không có. Đêm hôm đó tôi đưa cô ấy trở về sau liền không có gặp lại cô ấy.”
Tả Ti Phong cứng rắn dừng lại quyền thuật, vẫn như cũ kích động hoài nghi nói: “Làm sao anh có thể không có gặp lại qua cô ấy? Các người không phải cùng một chỗ sao? Nhược Phù không phải là nghĩ muốn với anh cùng một chỗ mới dời xa nhà của tôi sao?”. “Là thật, tôi không có lừa anh, tôi cùng Nhược Phù đã hơn nửa năm không gặp mặt rồi, lại nói chúng tôi cũng mới gặp mặt qua 1~2 lần mà thôi, làm sao có thể nảy sinh tình cảm? Lần đó ở trên đường là tôi uống rượu say không cẩn thận đụng ngã cô ấy, cô ấy có lẽ là vì anh lừa gạt đùa bỡn mới có thể nhào vào trong lòng tôi đau lòng khóc.” Phùng Gia Hữu vội vàng hướng hắn giải thích tình hình đêm hôm đó, tránh cho không duyên cớ gặp vạ lây.
Tả Ti Phong vội vàng truy vấn nói: “Anh nói là thật? Nhược Phù căn bản cũng không có dời đi với anh cùng một ch