Old school Easter eggs.
Cưng À, Cưng Chiều Anh Nữa Đi!

Cưng À, Cưng Chiều Anh Nữa Đi!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321970

Bình chọn: 9.00/10/197 lượt.

nhất thời nói không được, rõ ràng hắn là luật sư, mỗi phiên tòa tài hùng biện đều không ngại, làm đối thủ ngậm miệng không nói được một lời, nhưng đối mặt với cô, hắn chỉ có thể làm thủ hạ bại tướng.

“Sao nào?” Hắn còn có cái gì để nói.

“Anh .....” Hắn… hắn không còn lời nào để nói.

“Hơn nữa không phải ngay cả vợ chưa cưới anh cũng đã có?” Cô còn nhớ rõ nhân vật Nghiêm Vũ Toa này.

“Không phải, Salsa không phải vợ chưa cưới của anh.” Thiệu Duẫn vội vàng giải thích. “Anh và cô ấy chỉ là bạn......”

“Phải không?” Đan Tiểu Phù nhíu mày,“Vừa rồi ở cửa rõ ràng cô ấy nói là vợ chưa cưới của anh, anh cũng không phủ nhận nha!” Bây giờ mới nói, không phải đã quá muộn rồi sao!

“Anh chỉ muốn nhìn xem em sẽ có phản ứng gì......” Ai ngờ cô một chút cũng không để ý, còn cười chúc phúc hắn, một chút dấu vết ghen tị cũng không có.

Cô tươi cười làm cho hắn căm tức, thấy cô đóng cửa lại, dường như cứ tính đoạn điệu quan hệ cùng hắn như vậy, nhất thời hắn giận, cũng phát hoảng.

Lập tức phản ứng chính là đá văng cửa nhà cô, hắn muốn nói rõ với cô, hắn, hắn hối hận khi nói chia tay!

Nói những lời buồn ngủ này ra khỏi miệng thật sự quá khó, trước kia hắn chia tay bạn gái cũng thực rõ ràng, cũng không hề níu kéo.

Mà lần này chia tay là chính hắn mở miệng, tuy rằng hối hận, cũng cần hắn mở miệng thừa nhận, hắn lại không nhịn được mặt mũi.

Thiệu Duẫn thực lưỡng nan, tự tôn cùng tình yêu, hai bên giao chiến trong lòng hắn.

Đan Tiểu Phù không để ý tới hắn, hắn cứ nghĩ cô sẽ giống trước chiều hắn, làm tất cả cho hắn, nhưng hắn đã sai hoàn toàn, không phải người đàn ông của cô, cô sẽ không nể mặt.

Hơn nữa nghĩ đến những lời vừa rồi Nghiêm Vũ Toa nói, tuy hiểu đối phương muốn cô rút lui, nhưng hắn không phủ nhận, không quản mục đích của hắn là gì, cô vẫn tính hết lên người hắn.

“Phản ứng? Muốn nhìn tôi có ăn dấm chua không sao?” Ngây thơ!

Thiệu Duẫn không nói gì, cam chịu.

Đan Tiểu Phù nhìn hắn cười, “Ngại quá, tôi sẽ ghen vì mấy thứ râu ria kia đâu.” Cô đặc biệt nhấn mạnh “Râu ria”.

Râu ria

Mấy chữ này kích thích Thiệu Duẫn.“Râu ria? Anh đối với em chỉ là râu ria? Đan Tiểu Phù, em giỏi thì nói lại lần nữa xem!”

“Đúng! Râu, ria, Thiệu tiên sinh, Thiệu luật sư, anh cho rằng anh vẫn là gì của tôi? Đừng quên, người nói chia tay là......”

“Anh hối hận!”

“Hối hận?” Hừ, nói ra rồi!

Nếu nói ra, Thiệu Duẫn cũng bằng bất cứ giá nào, mất mặt liền mất mặt đi! “Đúng, anh sai rồi! Anh muốn thu hồi câu nói kia!”

“Anh nói thu hồi sẽ thu hồi sao?” Vậy cô tính là cái gì? “Ai để ý anh! Tôi còn muốn cám ơn anh đã tặng quà sinh nhật này cho tôi! Cám ơn anh nói chia tay với tôi, như vậy tôi và anh trai trưởng trấn mới có tương lai tốt đẹp.”

“Anh trai trưởng trấn?” Lại là người đàn ông này! Thiệu Duẫn tức giận bắt lấy tay cô. “Em và hắn ở cùng một chỗ?”

Nhanh như vậy? Bọn họ vừa mới chia tay mà?

“Phải cảm ơn anh nha!” Tức chết anh!

“Đan Tiểu Phù --”

“Khụ khụ, ngại quá, quấy rầy một chút.” Cảnh sát trưởng đứng ở cửa sổ sát đất, ho nhẹ một tiếng.

Đan Tiểu Phù dùng sức hất tay Thiệu Duẫn ra, không chút khách khí trừng hắn. “Này! Nếu anh không đi tôi sẽ cho anh vào cảnh cục đấy!”

“Em dám?” Cô gái chết tiệt!

A...... thách cô sao!

Vậy cô sẽ cho hắn biết cô có dám hay không!

---

“Hi! Tôi đến bảo lãnh.” Đồ Vu Luân cố gắng nín cười, chỉ sợ người đàn ông ngồi bên cạnh sẽ thẹn quá hóa giận.

“Người ở đó.” Nữ cảnh sát trưởng chỉ chỉ Thiệu Duẫn. “Không cần gì, anh cứ trực tiếp đem người đi là tốt rồi.”

Vợ chồng trẻ cãi nhau cô còn phải nhúng tay vào, bảo mẫu của nhân dân thật khó làm.

“Cảm ơn!” Đồ Vu Luân khoát tay. “A Duẫn, đi thôi!” Thiệu Duẫn cũng không động, khuôn mặt anh tuấn âm trầm, lẳng lặng ngồi ở ghế.

Đồ Vu Luân thấy thế đành phải sờ sờ mũi, cũng kéo ghế ngồi xuống, sau đó lấy gói thuốc trong túi ra, đưa một điếu cho hắn.

Thiệu Duẫn nhận lấy.

“Mượn bật lửa.” Đồ Vu Luân vươn tay mượn nữ cảnh sát trưởng cái bật lửa.

Nữ cảnh sát trưởng quăng bật lửa cho hắn, Đồ Vu Luân nhận lấy, giúp Thiệu Duẫn châm thuốc, lại châm cho mình một điếu.

Thiệu Duẫn oán hận hút mấy hơi, mới cắn răng nói.“Cô gái chết tiệt!” Thế mà thật sự làm hắn tiến cảnh cục!

Cảnh cục hắn không xa lạ, thân là luật sư hắn đương nhiên thường thường ra vào nơi này, nhưng lấy thân phận phạm nhân tiến vào cảnh cục chính là lần đầu tiên!

“Cô ấy thế mà còn nói cám ơn tớ đã chia tay cô ấy, như vậy cô ấy mới có thể ở cùng một chỗ với anh trai trưởng trấn, tớ vừa mới chia tay cô ấy, cô ấy liền ở cùng một chỗ với người đàn ông khác!”

“Không là gì a, năm đó tớ và cô chia tay, chưa đến một tuần cô ấy liền quen bạn trai mới.” Đồ Vu Luân lấy chính mình làm ví dụ, lập tức nhận lấy ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm.

Hắn ho nhẹ một tiếng.“Cậu tiếp tục, xem như tớ chưa nói gì.”

Thiệu Duẫn cắn răng, căm giận vò tóc,“Tớ muốn hợp lại với cô ấy, thế nhưng cô ấy không cần!” Trước kia cô không từ chối hắn như vậy.

Trước kia?

Thiệu Duẫn đột nhiên hiểu được,“Bởi vì khi đó chưa chia tay......” Cho nên cô sẽ nghe hắn nói, sẽ làm nũng với hắn, sẽ mặc hắn hôn cô, sẽ cười ôm hắn, mà bây g