
thẹn quá hóa giận hay không? Đầu năm nay đàn ông đánh đàn bà cũng không ít.
Hành động của cô làm cho Thiệu Duẫn càng giận, hắn cắn răng nói:“Tôi không đánh phụ nữ.”
“À, tôi tin anh.”
Nhưng mà, cô lại lui về sau ba bước nữa.
“Cô......” Thiệu Duẫn nheo mắt, cả người đều là lửa giận do cô đốt.
“Khụ...... Nhà của tôi bên kia, đi trước.” Cô cảm thấy hắn có vẻ sắp bùng nổ đến nơi, nên cách xa một chút có vẻ an toàn hơn.
Vẫy vẫy tay với hắn, còn cho hắn một nụ cười nữa, Đan Tiểu Phù bước nhanh chạy đi.
Trừng mắt nhìn thân hình cô rời đi, Thiệu Duẫn tức giận nói không nên lời.
Ba lần! Ba lần chạm mặt, cô đều có cách làm cho hắn phát điên, hơn nữa hắn còn không đối phó được cô! Người giận là hắn, mà người chọc giận hắn lại hoàn toàn không có ý thức, còn làm ra vẻ hắn như một thằng nhóc con xấu tính hay tức giận.
Thiệu Duẫn hơi nhếch cánh môi như hoa, loại nhục nhã này làm cho hắn không thể chịu đựng được, hắn luôn là người thắng, mặc kệ là chuyện gì, mỗi lần hắn ra tòa, chưa bao giờ thua.
Nhưng đối mặt với cô gái Đan Tiểu Phù này......
Hắn lại thua ba lần!
Nhưng càng nhục nhã là, trừ đồ ăn thừa, cô còn nói hắn là tiểu bạch kiểm?
Còn có...... Tiểu thụ? Hắn ở nước ngoài nhiều năm, cũng có quen vài người bạn đồng tính, hắn đương nhiên biết tiểu thụ là ý gì!
Hắn biết diện mạo của mình hơi nữ tính, nhưng tới bây giờ không ai dám nói hắn là tiểu bạch kiểm, hơn nữa còn nói hắn thích hợp làm tiểu thụ......
Thiệu Duẫn nhắm mắt lại, liều mình áp chế lửa giận trong lòng, nhưng không có tác dụng, lửa giận của hắn khó mà tiêu, không trả thù, hắn sẽ tức hộc máu!
Mở mắt ra, hắn thề trong lòng, hắn chắc chắn sẽ để Đan Tiểu Phù thưởng thức lửa giận của hắn, hắn muốn cô thu hồi toàn bộ lời nói của mình!
Sau đó, hắn sẽ bình tĩnh, sẽ không xúc động giận dữ như vậy, hắn sẽ không để bản thân có cơ hội thua lần thứ tư! Cái gọi là biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng.
Muốn đối phó kẻ địch, trước tiên phải biết tất cả về đối phương, như vậy mới có thể tìm được nhược điểm của đối phương để xuống tay, đây là điểm mấu chốt nhất để Thiệu Duẫn chiến thắng trong một phiên tòa.
Nhưng tại trấn nhỏ này, người khác sống không quen, muốn biết chuyện của Đan Tiểu Phù nói dễ hơn làm ? Ở trấn nhỏ đợi hai ngày, hắn quan sát thấy tình cảm người dân trong trấn vô cùng tốt, hơn nữa rất bao che khuyết điểm cho nhau. Hắn chỉ là một người từ ngoài đến, mỗi một hành động tùy tiện đều khiến mọi người chú ý.
Hơn nữa mục đích hắn đến trấn nhỏ, mọi người trong trấn đều rõ ràng, có người nào đó nhờ vả hắn, giúp người đó theo đuổi ý trung nhân.
Người nào đó …… Hắn tìm được người có thể thám thính rồi!
“Hả? Cậu muốn biết chuyện của Đan Tiểu Phù ?” Đồ Vu Luân chống hông, nhíu mày nhìn Thiệu Duẫn ── hắn mời bạn tốt đến giúp hắn theo đuổi nữ vương tiểu thư.
“Ừ” Không nhìn vẻ kinh ngạc trên mặt bạn, vẻ mặt Thiệu Duẫn bình tĩnh : “Tốt nhất có thể nói cá tính của cô ấy, còn nhược điểm nữa, nói hết cho tớ biết.”
“Vì sao ?” Đồ Vu Luân đưa ra nghi vấn.
“Cậu chỉ cần nói cho tớ biết là được rồi.” Thiệu Duẫn thản nhiên liếc một cái, ý rất đơn giản ── hắn không muốn trả lời vấn đề của Vu Luân.
Đồ Vu Luân mím môi, nhìn bộ dạng Thiệu Duẫn hỏi chuyện người khác, hắn cũng bày ra bộ dáng đểu như vậy: “Tại sao tớ phải nói cho cậu?”
Thiệu Duẫn thản nhiên nhướng môi, đôi mắt sau cặp kính hiện lên một tia ác liệt : “Tớ không ngại hái một đóa hoa trong trấn nhỏ.” Vẫn là đóa hoa Đồ Vu Luân thực thích kia.
Đồ Vu Luân lập tức biến sắc, bộ dáng đểu nhất thời biến mất, bình thường hắn vốn không sợ loại uy hiếp nhỏ này, nhưng mà đóa hoa hắn muốn hái kia lại yêu thích bạch mã vương tử nhã nhặn như Thiệu Duẫn, hoàn toàn khinh thường người đàn ông dũng mãnh như hắn.
Làm bạn với Thiệu Duẫn nhiều năm, hắn thật sự rất rõ ràng sức quyến rũ của Thiệu Duẫn. Nếu Thiệu Duẫn thật sự muốn xuống tay, nữ vương kiêu ngạo kia nhất định trốn không thoát, này không phải hắn đấu không lại Thiệu Duẫn, chỉ là hắn thuần túy không phải đồ ăn nữ vương đại nhân thích !
Cắn môi, Đồ Vu Luân đành phải khó chịu khuất phục : “Tiểu Phù từ nhỏ đã lớn lên trong trấn trên, ba mẹ cô ấy mới ly hôn trước đây, dì Đan thường thường đi ra ngoài, thời gian ở nhà không nhiều lắm, cho nên Tiểu Phù xem như ở một mình, cô ở phía sau con sông, xem như là người thất nghiệp, viết tiểu thuyết, vẽ chút tranh minh hoạ kiếm tiền……”
“Tiểu thuyết ?” Cô gái kia là tiểu thuyết gia ? Nhìn con người, khí chất kia của cô, hoàn toàn không giống một tiểu thuyết gia nha !
Nhìn vẻ kinh ngạc trên mặt Thiệu Duẫn, Đồ Vu Luân nhún nhún vai, mở lon bia uống một ngụm : “Hình như là viết tình yêu tiểu thuyết gì đó…… Tớ cũng không rõ, xùy……”
Nhìn hắn đột nhiên cười nhạo, Thiệu Duẫn liền nhíu mày.
“Cô gái kia nha, thật sự là không đụng vào được, miệng vừa độc vừa thối, đầu óc lại rất khôn khéo, không ngờ lại đi viết tiểu thuyết gì đó, quả thực là hết ăn lại uống.”
“Hả ?” Khôn khéo ? Hắn còn tưởng rằng cô gái kia không có não chứ.
“Nói thật, người anh em……” Uống một ngụm bia, Đồ Vu Luân nghiêm túc nhìn Thiệu Duẫn : “Đ