
anh, trong lòng nghĩ, đã nói rồi, không có người đàn ông nào có thể tránh
được mị lực của cô.
Đan Thiên Tề cúi đầu nhìn cô, thấy vẻ mặt cô vừa kiêu ngạo vừa đắc ý, môi mỏng hơi nhếch.
Chết tiệt, anh thế mà không phủ nhận được!
Thấy anh không nói lời nào, cánh môi kia dương rất cao, Đồ Kiều Kiều
dựa vào anh, bộ ngực cao ngất dường như dán lên ngực anh.“Sao nào? Mê
tôi rồi sao?” Cô nhỏ giọng hỏi, đôi môi mở đóng kia cách anh quá gần,
chỉ cần anh cúi thấp đầu một chút là có thể chạm vào. Đan Thiên Tề đột
nhiên cảm thấy yết hầu khô khốc, anh thấy ý cười trong mắt cô, biết cô
cố ý, cô đang dụ dỗ anh.
Loại dụ hoặc này chỉ là một thủ đoạn nho nhỏ, một người đàn ông
trưởng thành tuyệt không dễ dàng cắn câu, huống chi cô trong mắt anh vẫn chỉ là một phiền phức, mà anh lại tránh phiền phức rất xa nha.
Nhưng mà…… Anh trừng mắt nhìn cánh môi mê người kia, mà Đồ Kiều Kiều càng nhón chân lên……
“Kiều Kiều!”
Shit! Là người nào phá đám?
Giọng nói đột nhiên vang lên đánh vỡ ma chú, Đan Thiên Tề lập tức hồi phục lý trí, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía người tới.
Đồ Kiều Kiều mắng trong lòng, là người nào phá hư trò đùa của cô? Cô tức giận quay đầu, khi nhìn thấy người đến lại sửng sốt.
“Thiến Ny.” Cô chớp mắt mấy cái, lại nhìn người đàn ông bên cạnh Phương Thiến Ny.“A Vĩ, đã lâu không gặp.”
Lưu Trung Vĩ, bạn trai cô chia tay một năm trước.
Sao lại khéo như vậy? Ở nơi này mà cũng có thể gặp người yêu cũ.
“Kiều Kiều, đã lâu không gặp.” Lưu Trung Vĩ dường như là mê muội nhìn bạn gái trước, từ lúc cô tiến vào hội trường bữa tiệc, hắn liền chú ý
tới cô.
Nhìn thấy ánh mắt si mê của Lưu Trung Vĩ, Phương Thiến Ny không khỏi
tức giận, nhưng trên mặt vẫn là tươi cười. “Kiều Kiều, không ngờ lại có
thể gặp cậu ở đây.” Nói xong, cô dùng sức ôm lấy cánh tay Lưu Trung Vĩ,
vô cùng thân thiết dán lên người bên cạnh, khoe ra tình ý cực nồng.
“Đúng vậy, thực khéo.” Đồ Kiều Kiều cười cười, nhìn Phương Thiến Ny có thái độ thị uy, cô chỉ cảm thấy buồn cười.
Cô và Phương Thiến Ny tính ra cũng không thân, cùng lắm chỉ làm bạn
bè bình thường, mà Phương Thiến Ny vẫn thích Lưu Trung Vĩ, ai dè Lưu
Trung Vĩ lại theo đuổi cô, sau đó, lúc nói chuyện với cô, Phương Thiến
Ny đều mang côn vác kiếm.
Cô không thèm để ý, đối với người bại dưới tay cô cô luôn đồng tình.
Không ngờ, sau khi cô chia tay Lưu Trung Vĩ, hai người thế mà lại ở
chung một chỗ, xem ra Phương Thiến Ny thực cuồng si!
“Đúng rồi, quên nói cho cậu một tin, tớ và A Vĩ đã đính hôn.” Phương Thiến Ny cố ý giơ chiếc nhẫn kim cương trên tay lên.
“Vậy à, chúc mừng hai người” Đồ Kiều Kiều vẫn luôn tươi cười, “A, vị
này là Đan Thiên Tề. Thiên Tề, bọn họ là bạn của em.” Cô không quên giới thiệu với Đan Thiên Tề.
Đan Thiên Tề đáp nhẹ một tiếng, anh nhận ra Lưu Trung Vĩ, anh ta là
một trong những đối tác hợp tác với khu nghỉ mát, nhưng mà không ngờ Đồ
Kiều Kiều cũng quen biết anh ta. Nhìn thái độ ba người, tình hình như
thế nào anh đã đoán ra được vài phần.
“Chào Đan trợ lý.” Lưu Trung Vĩ nhanh chóng chào hỏi Đan Thiên Tề,
nhìn Đồ Kiều Kiều và Đan Thiên Tề vô cùng thân thiết, trong lòng cực khó chịu.
Nhưng điều kiện của Đan Thiên Tề quả thật tốt hơn hắn, hơn nữa xí
nghiệp nhà hắn quả thật cũng cần tập đoàn T-K, bởi vậy hắn cũng không
dám nói gì, thầm muốn nhanh nhanh kéo vị hôn thê rời khỏi.
Nhưng Phương Thiến Ny vẫn chưa hết hy vọng, hơn nữa nhìn vẻ mặt bất
cần của Đồ Kiều Kiều, trong lòng cô càng bực, nhịn không được mở miệng
lần nữa.
“Kiều Kiều, đám cưới của tớ và A Vĩ, cậu phải nhớ đến nha! Sau đám cưới, chúng tớ sẽ đến Venice hưởng tuần trăng mật đấy!”
“Venice à? Đó là nơi rất tuyệt để hưởng tuần trăng mật! Giỏi quá,
Thiến Ny, A Vĩ đối với cậu thật tốt.” Vẻ mặt Đồ Kiều Kiều hâm mộ, nửa
điểm tức giận cũng không có.
“Cậu……” Thấy Đồ Kiều Kiều một chút cũng không để ý, Phương Thiến Ny nhịn không được cắn răng.
Cán cân đã nghiêng về một bên!
Đan Thiên Tề nhìn không được nữa, lúc này tiếng nhạc nhè nhè vang lên, anh cúi đầu nhìn cô. “Muốn khiêu vũ không?”
“Được!” Đồ Kiều Kiều gật đầu.
“Xin lỗi không tiếp chuyện hai vị được nữa rồi.” Đan Thiên Tề gật đầu với Lưu Trung Vĩ, kéo Đồ Kiều Kiều vào sàn nhảy, anh ôm lấy thắt lưng
của cô, bàn tay dán lưng tuyết trắng.
“Xem ra nhân duyên của cô không được tốt lắm.” Anh mở miệng chế nhạo cô.
“Là cực kém.” Đồ Kiều Kiều cũng không phủ nhận.“Nhất là nhân duyên
với phái nữ, nhưng mà không sao, bạn không cần nhiều, tri kỷ có vài
người là tốt rồi.” Cô tuyệt không để ý.
Thấy vẻ mặt cô bình thản, Đan Thiên Tề nhịn không được hỏi: “Tôi thấy Lưu Trung Vĩ vẫn còn tình cảm với cô.”
“Đương nhiên.” Đồ Kiều Kiều nói như đúng rồi, bộ dáng vô cùng tự tin. “Đồ Kiều Kiều tôi luôn làm cho người ta khó quên.”
Cô kiêu ngạo làm cho anh bật cười. “Nói như vậy, chẳng lẽ là cô đá anh ta?” Anh nghĩ cô bị cướp bạn trai mới phải.
“Đương nhiên.” Đồ Kiều Kiều lườm anh một cái, người đàn ông này xem thường cô thế sao. “Đồ Kiều Kiều tôi làm sao có thể bị đá?”
“Vì sao? Lưu Trung Vĩ là người có tiền.” Xí nghiệp nhà họ Lưu phát triển