
ra toàn nước.
Đan Thiên Tề tuyệt không để ý mùi vị gay mũi kia, chạy nhanh vắt cái
khăn lông ướt dán sát vào mặt cô.“Tôi mang cô đến bệnh viện……”
“Không……” Đồ Kiều Kiều lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn không còn hồng hào nữa, ngược lại tái nhợt yếu ớt, cô mệt mỏi nhắm mắt.“Em không sao.”
“Nôn như vậy mà còn nói không sao……”
“Nôn nghén đều như vậy.”
“Cái gì mà nôn nghén? Cô biết nguyên nhân cũng không……” Đợi chút! Đan Thiên Tề đột nhiên mở to mắt, khiếp sợ rống to: “Cô vừa nói gì?”
Đồ Kiều Kiều nhận lấy khăn mặt trên tay anh, xoa xoa mặt, lại bủn rủn đứng dậy cầm lấy cốc nước súc miệng mới có khí lực liếc anh một cái.
“Anh không biết phụ nữ mang thai rất vất vả sao?” Đều nhờ phúc của anh,
để lại tinh trùng liền vỗ mông chạy ngay cả một câu cũng không nói!
“Gì, phụ nữ có thai……” Đan Thiên Tề lặp lại, nghi ngờ nhìn bụng bằng phẳng của cô, “Cô……”
“Đã được hai tháng.” Thật đủ kịch! Hai người lần đầu tiên lên giường cô đã trúng thưởng.
“Hai tháng……” Đan Thiên Tề ngây ngốc lặp lại lời cô, hai tháng trước chỉ có anh cùng cô, cho nên đứa nhỏ……
Anh á khẩu không trả lời được, còn chưa kịp hoàn hồn vì khiếp sợ.
Bộ dáng của anh chọc cô nở nụ cười, “Đừng sợ, em không bắt anh phụ trách đâu.” Cô tốt bụng mở miệng trấn an anh.
“Cái gì?” Anh giật mình.
Cô vỗ nhẹ mặt anh, “Em sẽ không ép anh cưới em, hơn nữa bây giờ em đã có đối tượng mới, con của em không thiếu ba ba.”
“Hả?” Cô đang nói cái gì?
“Cho nên, đây là con của em, không liên quan gì đến anh, anh không
cần sợ hãi như vậy, em tin A Kiệt nhất định sẽ rất thích làm ba ba của
con em.”
Cái gì? Cô nói cái gì?
Đan Thiên Tề nhìn cô, trong đầu không ngừng lặp lại lời cô nói. Cô
nói không cần anh phụ trách, con là của cô, không liên quan gì đến anh,
còn nói A Kiệt rất thích làm ba ba của con cô……
Cho nên, cô muốn mang theo con anh gả cho người khác? Cho dù cô có
thai với anh, cũng không muốn gả cho anh, vỗ tay một cái liền đá anh ra
xa, bởi vì cô đã có đối tượng mới? Bởi vì đó là con của cô, cùng anh……
Không. Liên. Quan?
Không liên quan? Chết tiệt không liên quan! Đan Thiên Tề hoàn toàn phát điên không khống chế được!
“Chết tiệt! Không có tôi, đứa con trong bụng cô ta làm sao mà có
được? Kết quả cô ta còn nói không liên quan gì đến tôi? Không có tôi, cô ta có thể tự tạo ra đứa con sao?”
Cô gái kia nói cái quỷ gì vậy? Hơn nữa cô còn không cho anh cơ hội mở miệng, chính mình ra kết luận rồi liền tránh đi chỗ khác.
Cứ như vậy định án, không cần bàn lại!
Là sao? Cô xem Đan Thiên Tề anh là cái gì? Anh là loại đàn ông không chịu trách nhiệm sao?
“À! Không! Cô ta không cần tôi chịu trách nhiệm, rất tốt, rất tri kỷ, vì tôi mà suy nghĩ, chết tiệt suy nghĩ, cô
ta căn bản thầm muốn ở cùng một chỗ với tên A Kiệt kia!”
Cái gì mà sẽ không ép anh cưới cô, anh không cần phụ trách linh tinh, cô căn bản thầm muốn đá anh ra, ở cùng một chỗ với người đàn ông khác!
“Tôi có nói tôi không chịu trách nhiệm sao? Tôi có sao? Tôi chỉ giật
mình khi biết tin cô ta mang thai, tôi muốn làm ba ba…… À, không đúng,
cô ta không cần tôi làm ba ba của con cô ta, bởi vì con của cô ta không
thiếu ba ba, chết tiệt, đó là con của tôi nha! Cô ta dựa vào cái gì mà
quyết định?”
“Rầm!” một tiếng, Đan Thiên Tề dùng sức đập bàn, phát điên rống giận.“Cậu nói đi! Cô gái chết tiệt kia dựa vào cái gì?”
Phạm Sĩ Hách hiếu kỳ nhìn trợ lý kiêm bạn học cũ phát điên. Trời ơi!
Đây thật sự là Thiên Tề nghiêm túc, lãnh đạm, ngay cả chút cảm xúc cũng
không có sao?
Vừa rồi Đan Thiên Tề giống như gió xoáy vọt vào phòng anh, lập tức
phát điên rống to, vừa rống vừa kích động đi qua đi lại, mà anh là người duy nhất ở đây ngửi thấy được mùi ngon.
“Cho nên, đó là con của cậu?” Phạm Sĩ Hách đưa ra nghi vấn.
“Vô nghĩa!” Đan Thiên Tề tức giận rống.
“À.” Phạm Sĩ Hách xoay cây bút, tiếp tục hỏi: “Mà cô ấy bây giờ đã có bạn trai mới, quyết định để người khác làm ba của con cậu, không cần
cậu phụ trách?”
“Đúng!” A…… Nghĩ đến những lời cô gái kia nói lúc sáng, Đan Thiên Tề liền cảm thấy ngực nổi sóng, tức đến sắp hộc máu.
“Vậy tốt lắm nha!” Phạm Sĩ Hách vì anh vỗ tay chúc mừng.
“Sao lại tốt?” Đan Thiên Tề trừng mắt, người này có nghe rõ trọng
điểm hay không? Anh tức đến sắp điên lên rồi, anh ta còn nói tốt?
“Dù sao Đồ Kiều Kiều cũng không nằm trong kế hoạch cuộc sống của cậu, cậu lại không tính cưới cô ấy, không phải sao?” Phạm Sĩ Hách bình tĩnh
hỏi lại.
“À……” Đan Thiên Tề sửng sốt, đúng, anh không tính cưới cô.
Thấy anh giật mình, Phạm Sĩ Hách lại nói: “Vậy bây giờ cô ấy có con,
còn không muốn cậu cưới cô ấy, vậy không phải tốt lắm sao? Đáng lẽ cậu
phải thở phào nhẹ nhõm chứ?”
“Tôi……” Thở phào nhẹ nhõm? Không! Anh bị nghẹn bực mình muốn chết!
“Lại nói, không phải cậu đã sớm muốn chấm dứt quan hệ bạn giường
không rõ ràng với cô ấy sao? Bây giờ cô ấy thật vất vả mới tìm được đối
tượng, cũng chấm dứt quan hệ phức tạp với cậu, như vậy không phải thực
đáng ăn mừng sao?” Tất cả đều như cậu mong muốn nha!
“Này……” Đúng rồi, đây không phải điều anh muốn sao? Anh muốn cô rời
xa anh, cô rời xa ;