
g bừng, trường tiểu
học không thể lên lớp nổi, cho nên năm nào cũng tổ chức chung. Nhưng buổi chiều
học sinh trung học được nghỉ, học sinh tiểu học vẫn phải đi học.
Thu vẫn đệm đàn cho các
lớp hát. Thu vừa đệm đàn cho màn hợp xướng của lớp một, bỗng một thầy giáo báo
cho Thu biết, có một anh bộ đội đến tìm, có việc gấp, bảo Thu ra phòng thường
trực ở cổng. Thu nghe nói “anh bộ dội”, nghĩ ngay có thể bố Ba cho lính đến.
Thư vừa gửi đi, chưa thể nhận được, chỉ có thể ông Tư lệnh đi đâu đấy về, nghe
nói Thu đến tìm, vậy là cho lính đến.
Nhưng lại cảm thấy không
có khả năng, Thu không nói với vệ binh quân khu địa chỉ của mình, ông Tư lệnh
làm sao biết được Thu ở đây?
Thu nghi ngờ chạy ra
cổng, trông thấy một anh bộ đội rất giống Ba, thất Thu, anh bộ đội đi tới, vội
vã nói:
- Có phải đồng chí Tĩnh
Thu không? Em là Tôn Kiến Dân, em trai anh Tôn Kiến Tân, hiện tại tình trạng
của anh Tân rất xấu, mời chị đến bệnh viện thăm anh ấy.
Vừa nghe nói, chân Thu
bủn rủn, giọng run run:
- Anh ấy… thế nào rồi?
- Mời chị lên xe em sẽ
nói. Em đến đây một lúc rồi. Định vào tìm, nhưng hôm nay nhà trường mở hội,
cổng trường khóa.
Thu không kịp xin phép,
nói với bảo vệ:
- Nhờ bác nói giúp mẹ
cháu buổi chiều lên lớp dạy giúp cháu, bây giờ cháu phải vào bệnh viện, tình
hình bệnh của bạn cháu đang nguy cấp.
Bác bảo vệ nhận lời, Thu
cùng Kiến Dân vội vàng ra khỏi cổng. Ngoài cổng đã đậu sẵn một chiếc xe jeep quân
đội, lúc Thu và Kiến Dân lên xe, nghe thấy tiếng mấy cậu học sinh:
- Cô giáo Thu bị quân
quản bắt!
Thu đành phải quay lại
cổng trường, nhờ bảo vệ giải thích cho mẹ, để tin kia đừng lan truyền, khiến mẹ
phải sợ.
Trên xe chỉ có người lái
xe và Kiến Dân. Dọc đường, Kiến Dân nói chuyện với Thu. Ba sau ngày ở bệnh viện
huyện ra, anh không về tỉnh A, mà đến đội Ba ở Hoàng Hoa Trường, một mặt có thể
giúp điều tra xem có phải do môi trường công tác của đội thăm dò dẫn đến bệnh
máu trắng, mặt khác, Hoàng Hoa Trường chỉ cách nông trường trường trung học số
Tám vài ba cây số, đường xe có thể chạy, có thể đi xe đạp, tiện cho anh đến
nông trường thăm Thu.
Sau đấy Thu về K dạy học,
Ba cũng về thành phố K, nằm ở viện quân y kia. Anh chỉ một lần về tỉnh A nghỉ
Tết, sau Tết lại về K. Bố anh khuyên anh nên ở lại tỉnh A, nhưng anh không
chịu. Bố anh đành cho một người giúp việc theo vè K để chăm sóc anh. Về sau
Kiến Dân cũng đến đây, cùng Ba ở trong bệnh viện. Bố anh không thể ở thành phố
K, chỉ thỉnh thoảng đến thăm anh, vì từ A đi ô tô đến đây mất hơn chục tiếng
đồng hồ. Lúc này bố anh, các cô, các dì, mấy người anh em họ và bạn của anh
đang ở cả đây.
Kiến Dân nói:
- Lúc anh Tân còn đi lại
được, em với anh ấy đã đến ường thăm chị, thấy chị đang tập bóng chuyền cho mấy
cô học sinh. Em đi qua trường cũng thấy chị đang lên lớp. Về sau, anh Tân không
đi lại được nữa, bảo em đến xem chị thế nào, về kể lại cho anh ấy biết, Anh ấy
không cho em nói với chị anh ấy đang ở thành phố này, cũng cho em nói với chị
anh ấy bị bệnh máu trắng. Anh ấy bảo đừng cho chị biết, để chị sống không phải
lo lắng gì. Theo lời anh ấy dặn, em không dám đến quấy rầy chị, nhưng anh ấy đi
quá… đau đớn, quá lâu. Anh ấy trong tình trạng sắp chết từ mấy hôm nay rồi,
bệnh viện đã dừng thuốc, dừng cấp cứu, nhưng anh ấy vẫn chưa trút hơi thở cuối
cùng, không nhắm được mắt. Chúng em nghĩ, chắc là anh muốn được gặp chị, cho
nên bỏ qua lời dặn của anh ấy, em đến tìm chị. Chắc chắn chị sẽ hiểu chúng em,
em tin chị cũng muốn gặp anh ấy. Nhưng chị đừng quá kích động, kẻo rồi linh hồn
anh ấy ở trên trời sẽ trách bọn em.
Thu không nói được câu
nào, không hiểu có phải Thu suy nghĩ về anh quá nhiều, suy nghĩ đến độ thần
kinh không còn bình thường. Một mặt, Thu vui mừng vì được gặp anh, mặt khác
lòng đau như dao cắt vì nghe tin anh sắp quia đời. Thu chỉ mong đây là một giấc
mộng. Thu mong được tỉnh mộng, thấy Ba cúi xuống nhìn mình, hỏi Thu có phải
đang nằm mê. Bảo với Thu đây là điều ngược lại.
Kiến Dân nói:
- Chị Thu, chị đã là đảng
viên cộng sản chưa?
Thu lắc đầu.
- Đã là đoàn viên chưa?
Thu gật đầu.
- Vậy chị với danh nghĩ
đoàn viên bảo đảm tuyệt đối không để ảnh hưởng đến công tác của chị.
Thu gật đầu.
Đến bệnh viện, xe chạy
thẳng đến trước phòng bệnh, Kiến Dân bảo Thu xuống xe, đưa lên tầng hai,. Trong
phòng có nhiều người, mát ai cũng mọng đỏ. Thấy Thu, một vị trông như thủ
trưởng ra đón, hỏi:
Thu gật đầu, vị Thủ
trưởng nắm tay Thu, nước mắt của người già đầm đìa, chỉ giường bệnh:
- Anh ấy đang chờ cô, cô
đến… từ biệt anh ấy đi! - Nói xong, ông đi ra hành lang.
Thu đến bên giường, thất
một người nằm trên đó, nhưng Thu không tin rằng đấy là Ba, anh rất gầy, đúng là
da bọc xương, lông mày rất dài và rất đậm, đôi mắt trũng sâu, lòng trắng đầy
tia máu, tóc rụng nhiều, trở nên thưa thớt. Hai gò má anh nhô cao, hai bên má
lõm xuống, sắc mặt trắng như khăn trải giường bệnh viện.
Thu không dám đến gần,
cảm thấy không thể là Ba. Thu mấy tháng trước Thu gặp vẫn là một thanh niên đẹp
trai, phong