
cháu đưa cô đi mới bố Ba về ăn cơm.
Lúc này Tĩnh Thu mới biết bà còn một người con trai
nữa, cô hỏi Hoan Hoan:
- Cháu biết bố ở đâu không?
- Cháu biết, ở đội tham tham.
- Đội tham th
Bà Trương giải thích:
- Ở đội thăm dò, cháu nó nói không rõ.
Thằng Hoan lôi tay Thu:
- Đi, đi đến đội tham tham, bố Ba có kẹo cho cháu.
Tĩnh Thu theo thằng Hoan, vừa đi được một quãng thì
thằng nhỏ không chịu đi, nó đưa hai tay ra đòi bế:
- Cháu mỏi chân, không đi được!
Thu cười, bế thằng nhỏ lên. Trông nó nhỏ con, nhưng
rất nặng. Hôm nay Thu đã phải đi xa, bây giờ bế thằng nhỏ, cô cảm thấy như bê
tải thóc. Nhưng nó không chịu đi, cô đành đi một đoạn lại nghỉ một lúc, liên
tiếp hỏi:
- Đến chưa? Đến chưa? Cháu có quên đường không?
Đi rất lâu mà vẫn chưa tới, Tĩnh Thu lại nghỉ, bỗng
nghe thấy có tiếng đàn accordéon vọng
lại, cô không ngờ ở cái thôn miền núi nhỏ bé này mà cũng có người chơi accordéon, bất
giác Thu đứng lại lắng nghe. Đúng là âm thanh accordéonđang
chơi bài Kị binh tiến hành khúc, tiết
tấu nhanh, Thu cũng đã từng tập bài này, nhưng tập chưa đâu vào đâu, tay phải
tương đối thành thạo, nhưng tay trái vẫn chưa ổn. Cô cảm thấy người chơi đàn
này tay phải rất thành thạo, tay trái cũng rất dẻo, những đoạn sôi nổi đúng như
đàn ngựa đang phi nhanh, gió cuốn mây bay.
Tiếng đàn từ trong lán số một vọng ra, những dãy lán
không giống với nhà của bà con trong thôn, mà là một dãy dài, nhất định đây là
lán của đội thăm dò.
Tĩnh Thu hỏi Hoan Hoan:
- Có phải bố ở kia không?
- Vâng! – Thằng Hoan thấy đã đến nơi, nó sôi nổi hẳn
lên, chân cũng không còn mỏi nữa, nó muốn thoát khỏi tay Thu.
Thu dắt thằng Hoan đi về phía cái lán kia. Lúc này cô
nghe rõ tiếng accordéon, tiếng
đàn chuyển sang bài Cây sơn tra, có
thêm mấy giọng nam hòa chung. Họ hát bằng tiếng Trung Quốc, tưởng như tay đang
bận việc nhưng miệng vẫn hát, tiếng hát chậm rãi lúc hát lúc dừng, lúc hạ giọng
khe khẽ, khiến cho tiếng hát hay hơn.
Thu nghe say sưa, tưởng chừng như lạc vào thế giới
thần thoại. Bóng tối dần buông, khói bếp lan tỏa, hương thơm đặc trưng của miền
sơn cước hòa vào không gian, bên tai là tiếng đàn accordéon và
tiếng hát của những chàng trai, cái thôn xóm xa lạ bỗng trở nên thân thuộc, một
không khí chỉ có thể cảm nhận chứ không thể nói ra bằng lời, tưởng chừng như
mọi giác quan đều thấm đẫm không khí chỉ có thể gọi đấy là những tình cảm của
giai cấp tiểu tư sản.
Thằng Hoan thoát ra khỏi bàn tay Tĩnh Thu, nó chạy về
phía cái lán, vào cửa thứ ba, tiếng đàn cũng theo đó ùa ra. Tĩnh Thu đoán, rất
có thể người kéo đàn là bố của nó, cũng tức là con trai thứ ba của ông Trương.
Thu có phần hiếu kỳ, cậu con trai thứ ba này liệu có
giống anh Cả hay là giống anh Hai? Không biết tại sao cô mong anh này giống
Sâm, bởi tiếng đàn hay như vậy không có lí gì lại phát ra từ bàn tay một người
con trai giống như Lâm. Thu biết nghĩ như thế là không công bằng đối với Lâm,
nhưng cô vẫn>
TĨNH THU như đang chờ người diễn trò ảo thuật mở phép
màu, chờ bố của Hoan Hoan từ trong lán đi ra, cô nghĩ nếu như không phải là
người kéo đàn thì cũng sẽ là một trong mấy người hát. Cô không ngờ, ở góc này
của thế giới lại có một người biết hát bài Cây sơn tra, có
thể dân làng không biết bài hát này là của Liên Xô, cho nên đội viên của đội
thăm dò hát một cách tự nhiên.
Một lúc sau Tĩnh Thu thấy một người bế thằng Hoan đi
ra. Anh mặc cái áo bông xanh dài đến tận đầu gối, có thể cái áo là của đội thăm
dò phát, vì Thu đã thấy có mấy người mặc cái áo bông này đi quanh nhà. Thằng
Hoan che khuất một nửa khuôn mặt của anh, cho đến khi anh đi tới, đặt nó xuống
đất, Thu mới trông thấy cả khuôn mặt anh.
Tĩnh Thu lúc nhìn người tưởng như trong đầu cũng có
một đôi mắt, trong lòng cũng có một đôi mắt khác. Đôi mắt trong đầu nói với cô,
người này không hợp với quan điểm thẩm mỹ của giai cấp vô sản, là bởi khuôn mặt
ấy không đỏ au mà rất trắng trẻo, dáng người không giống với một tòa tháp bằng
thép, mà hơi gầy; anh có đôi hàng lông mày hơi đậm, nhưng không giống với dáng
vẻ tuốt kiếm giương cung, không giống hai lưỡi kiếm xếch ngược như hình vẽ
trong tranh cổ động. Nói tóm lại, anh không giống với định nghĩa “đẹp trai tài
giỏi” của giai cấp vô sản.
Còn nhớ bộ phim Thời thanh niên chiếu
hồi trước Cách mạng văn hóa, trong đó có một nhân vật tên Lâm Dục sinh là một
thanh niên lạc hậu, sợ về nông thôn, sợ đến những gian khổ. Nhân vật Dục Sinh
do Đạt Thức Thường đóng, hồi ấy Đạt Thức Thường vẫn còn trẻ, người hao gầy,
đường nét trên khuôn mặt rất rõ ràng, có cái vẻ thư sinh, rất phù hợp với vai
diễn.
Nếu Tĩnh Thu là đạo diễn cô sẽ phân vai Lâm Dục Sinh
cho bố thằng Hoan, bởi cái vẻ bề ngoài của anh không cách mạng, không võ bền,
rất tiểu tư sản.
Nhưng đôi mắt trong trái tim Thu đang ra sức ngắm nhìn
cái vẻ không cách mạng ấy của anh, chẳng qua vẫn chưa hình thành quan điểm rõ
ràng, mà chỉ tiềm ẩn trong dòng ý thức. Cô biết trái tim mình xao động, trở nên
bối r