
lớn.
“Giáo sư Ngải hôm nay kín lịch rồi.” Người ở trong nói vọng ra.
“Buổi chiều thì sao?”
“Buổi chiều cũng hết ca rồi.”
“Vậy tôi đợi ngày mai.”
“Mai là thứ năm, giáo sư Ngải chỉ làm việc thứ tư và thứ sáu thôi.”
“Sao lại thế hả? Tôi từ xa đến còn bắt tôi chờ hai ngày?”
“Bác còn đăng ký không ạ? Không thì người kế tiếp!”
“Có có. Cô đăng ký cho tôi.”
Cuộc đối thoại này tiếp tục bị chìm xuống giữa mớ âm thanh hỗn độn.
Tăng Lý bỗng nhiên hiểu ra vì sao Chu Văn bảo cô yên tâm, vị bác sĩ Ngải kia…
Kết quả, nhổ răng không có thống khổ như Tăng Lý tưởng tượng. Buổi tối không có việc gì làm cô vẫn như mọi khi đi Carol’s. Carol’s là quán cà phê mà cô, Mã Y Y và Ngũ Hàm hùn vốn mở ra. Nhưng kỳ thực, tiền chủ yếu của Ngũ Hàm là nhiều nhưng vì cô ấy bận nhiều việc ở bệnh viện cho nên Mã Y Y thường ra trông quán nhiều hơn. Lúc nào rảnh rỗi Tăng Lý sẽ đến giúp. Quán cà phê nằm ở vị trí gần cửa Đông của đại học A cho nên khách đến phần lớn là học sinh sinh viên. Bốn vách tường trong quán được dán giấy màu xanh, mang một không khí hoài niệm rất đặc biệt.
Thời gian này bắt đầu vào đông, gió bắc ùa về, hôm nay cũng không phải cuối tuần cho nên Carol’s có chút quạnh quẽ.
Mã Y Y cầm thìa khuấy lớp bọt trong tách cà phê. Tăng Lý cầm bộ bài ra, tráo một lần, rồi rút một lá.
Số phận chi luân.
“Nghĩa là gì?” Mã Y Y thăm dò.
“Quẻ bài này nói để giải thích một chuyện then chốt, bắt đầu tớ sẽ có cơ hội.”
Mã Y Y huýt sáo mồm: “Không sai!”
Tăng Lý suy nghĩ một chút, sau đó lấy phiếu hẹn khám bệnh trong túi xách ra. Trên mặt sau có khi thời gian tái khám, cô lật lại, mặt trước có tên bác sĩ điều trị và tên bệnh nhân, trên chữ Ngải Cảnh Sơ có hai chữ Tăng Lý.
Thực ra, anh ta không nhận ra cô. Cô hầu như cũng coi như không nhận ra anh ta.
Thế nhưng, vòng quay của bánh xe số phận và tương lai, thực sự là một thứ kỳ lạ.
Nửa tháng sau, Tăng Lý đến khám lại. Chỗ lợi có răng nhổ hầu như đã khôi phục. Hôm nay cô càng không thể cười thoải mái được, nếu không thì chỉ cần nhếch mép một cái là hai bên đều trống toác vì thiếu răng.
Lần này cô cẩn thận mang theo bàn chải đánh răng, kem đánh răng, trước khi vào phòng khám còn đánh răng lại cẩn thận một lần.
Lúc cô vừa nằm lên giường điều trị, Chu Văn liền đi mời Ngải Cảnh Sơ đến. Anh ta kéo ngăn kéo bên cạnh lấy ra một đôi bao tay mới, sau đó ngồi xuống. Mấy sinh viên thực tập cũng vây quanh giường Tăng Lý, bật đèn, cúi đầu quan sát sự thay đổi trong hàm răng của cô. Trong số bọn họ có một người nhìn rất khôi ngô, nước da ngăm đen.
Ngải Cảnh Sơ hễ mở miệng là lại nói tiếng Anh. Mấy từ ngữ chuyên ngành xa lạ này Tăng Lý căn bản nghe đều không hiểu, chỉ thấy anh ta vừa nói vừa làm động tác. Cô không dám nhìn.
Tăng Lý đời này đều sợ bác sĩ, giáo viên, lãnh đạo. Nếu có đau đầu nhức óc gì cũng đều tự đi hiệu thuốc mua thuốc uống, không thì lên mạng tìm hiểu xem có gì nghiêm trọng không, nếu như chỉ là bệnh thông thường thì đều tự mình chịu đựng. Tóm lại là có thể trốn được thì ắt sẽ trốn.
Tăng Lý cũng không dám nhìn bất cứ ai, chỉ có thể làm một vật thể thí nghiệm, cứng nhắc nằm im há mồm, mắt mở to nhìn thẳng. Chẳng được bao lâu, cái đèn màu da cam kia chiếu thẳng vào mắt khiến cô hoa mắt, nhưng cô không dám lộn xộn.
Cô chớp mắt lại chớp mắt, có chút khó chịu.
Anh ta đang giảng về bề sâu của răng lớp bề mặt răng, từ overbite depth indicator” nói đến đây thì dừng lại một chút, mặt không biến sắc mà đưa mu bàn tay lên đẩy cái chụp đèn xuống một chút. Vì vậy, ánh đèn không còn chiếu trực tiếp vào mắt Tăng Lý nữa.
Sau đó, bọn họ loay hoay một hồi cuối cùng cũng xong xuôi, Ngải Cảnh Sơ dặn dò Chu Văn vài câu sau đó đi đến bệnh nhân tiếp theo. Chu Văn gọi y tá hỗ trợ, đưa cho Tăng Lý một phiếu hẹn khám lại.
Chu Văn nói: “Lần sau chị đến vào cuối tuần.”
“Cuối tuần mọi người ở đây cũng đi làm?”
“À không, chỉ là sắp nghỉ đông rồi, nêu không nhanh làm cho chị thì phải đợi hơn một tháng nữa. Hơn nữa, chị phải làm toàn bộ hàm, cần mấy giờ đồng hồ, bình thường thầy Ngải có rất nhiều bệnh nhân, rất bận rộn, cho nên cuối tuần tôi sẽ tăng ca làm cho chị.”
Tăng Lý cười: “Phiền chị rồi.”
“Thầy Ngải giao chuyện của chị cho tôi, đây là trách nhiệm của tôi. Đúng rồi, đây là số điện thoại, có gì cần tư vấn chị gọi đến đây, bảo y tá là tìm tôi là được. Thầy Ngải không thể trực tiếp nghe điện.”
Tăng Lý nhìn theo Chu Văn, lại có thêm bệnh nhân mới. Ngải Cảnh Sơ đứng đó quay lưng về phía hai người, anh đang nói chuyện với người nhà bệnh nhân. Mỗi bệnh nhân đến đây, dù là tái khám, anh đều đích thân xem, hỏi thăm dặn dò sau đó bắt đầu chỉ dẫn sinh viên thực tập làm gì, cuối cùng sẽ nghiệm thu kết quả.
Lời nói của Ngải Cảnh Sơ không hề dư thừa lấy một chữ, cũng không cười, gần như không có chút gì là “Bình dị gần gũi” và “Hòa ái dễ gần”. Thảo nào mà khiến cho người ta có cảm giác anh ta rất nghiêm khắc.
“Tuần này được không?” Tăng Lý hỏi.
“Tuần này à?” Chu Văn suy nghĩ một chút, “Tôi phải làm khuôn răng, sau đó còn phải chỉnh sửa lại cho vừa vặn, sợ rằng không kịp. Cuối tuần sau nữa đi, lúc ấy