
hun người!”
“Quan Chi Phương, đã dám làm thì phải dám nhận, đừng chối!”
Một đôi huynh đệ thân tình ngươi một câu ta một câu, chỉ có người thoạt nhìn vóc dáng cao lớn, nhã nhặn lặng im, giống như bàng quan, không nói lời nào.
“Ca ca không giống ca ca, đệ đệ không giống đệ đệ, hai cái đứa hỗn láo
này, câm miệng hết cho ta!” Lão thái gia đập bàn cái “rầm”, lực đạo đủ
để lay động toàn bộ căn phòng, thịnh nộ hiếm thấy như vậy, thành công
ngăn lại tiết mục huynh đệ tranh đấu.
Trong phòng không ai dám hít thở mạnh, tim gan đều run sợ quan sát tình
thế phát triển, lại không ai dám đi khuyên, nhị lão gia phỏng chừng sớm
nghe nói đây là Hồng Môn Yến, không hiểu đã trốn khỏi nơi đầu sóng ngọn
gió này từ khi nào, chỉ có nhị phu nhân nữ tắc, ngồi cũng không xong
đứng cũng không được, hiện tại đi ra khuyên giải chỉ sợ chọc lão thái
gia càng tức giận, đành phải mang con trai cả và nàng dâu sợ hãi rụt rè
đứng ở một bên.
Chỉ có Niên Nhược Nhược còn đang nhìn không chớp mắt đồ ăn trên bàn dần
dần nguội lạnh, trong lòng vô cùng tiếc nuối. Cho đến khi má Quế xoay
người nói bên tai nàng, đây là ba người con của Nhị lão gia, ai là Chi
Phương, ai là Chi Nghiên, ai là Chi Khẩu, cô mới dời tầm mắt đi, sau một lúc nhìn lâu, liền cảm thấy cảnh này so với chương trình tài liệu chiếu lúc tám giờ trên TV còn thú vị hơn, thầm nghĩ nếu cho mấy thiếu gia này mặc trang phục của thường dân, vậy xem càng có hưng phấn.
Cả đời lăn lộn thương trường, trải qua bao phong ba ở giới hắc đạo, Quan Trạch Hào bị vài đứa cháu nội không nên thân làm cho hết sức tức giận,
ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú cái người thủy chung không mở miệng nói
chuyện, sắc mặt càng thêm nghiêm khắc: “Quan gia chúng ta, dựa vào địa
vị hiện nay người ngoài không có năng lực động đến, ngược lại thân là
huynh đệ lại đấu đá lẫn nhau.
Hai người các ngươi, một người thì sợ trách nhiệm, không dám tham gia;
Một người thì thiếu kiên nhẫn, được việc thì ít mà làm hỏng việc thì
nhiều! Ta thường ngày vẫn nói anh em phải đoàn kết, hai người các người
đều xem là gió thoảng bên tai? Hiện tại làm mọi chuyện rối tung lên như
vậy, các ngươi rốt cuộc còn có khả năng nào thì thể hiện ra hết luôn đi? Chi Nghiên, sao không nói gì?”
Hơn mười ánh mắt không hẹn mà cùng hướng về người vừa được lão thái gia nói đến, bao gồm cả Niên Nhược Nhược.
Hử? Nàng giật mình phát hiện, theo như lời má Quế nói, vị kia là Nghiên
thiếu gia, khóe môi hơi nhếch lên, thậm chí còn hơi hơi lộ ra một chút ý cười.
Làm thành như vậy còn cười được a! Tâm lý kiến thiết thực không sai, ít
nhất so với người đang run rẩy và đại ca kìa thì mạnh hơn nhiều! Niên
Nhược Nhược không ngừng bội phục.
Dưới ánh nhìn của mọi người, hắn cuối cùng cũng mở miệng, thanh âm cũng
không lớn, nhưng ăn nói rõ ràng trình bày suy nghĩ của mình, bất quá
cũng chỉ là năm chữ ngắn ngủn: “Xin gia gia xử lý.”
Thật sự là ngắn gọn, xúc tích nha.
“Tốt, thật tốt!” Lão thái gia mặt cười như có như không, “Một tiếng cũng không giải thích, cứ như vậy mà chịu phạt, A Nghiên, ngươi thật đúng là làm cho gia gia mở mang tầmn người c mắt, yếu đuối như vậy, có phải là
con cháu của Quan gia không đây?”
Lời nói này có nặng quá không, Niên Nhược Nhược bất giác mấp máy môi,
làm gì có gia gia nào như vậy,châm chọc cháu nội đã trưởng thành của
mình trước mặt mọi người, thật sự là không nể mặt nha?
Trên thực tế, đến thật lâu về sau, Niên Nhược Nhược mới hiểu được tại sao Quan lão thái gia lại nói Quan Chi Nghiên yếu đuối.
Người đàn ông Quan gia có hai loại, một loại là khí phách đoạt lấy tư
thái, tức là lấy công làm thủ, ví dụ như Quan Chi Đường;Loại còn lại là
loại ẩn nhẫn thức phòng ngự tư thái, tức là lấy lùi để tiến, ví dụ như
Quan Chi Nghiên, vô luận là lùi hay tiến, bọn họ tuyệt đối không thể coi thường tính công kích của loại này.
Trong lòng lão thái gia đau nhất là cháu đích tôn Quan Dạ Kì, hài lòng
nhất cũng là Quan Chi Đường. Quan Trạch Hào là loại người cả đời oanh
oanh liệt liệt, thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành, cho tới bây giờ không nói với ai một lời hay, cũng không quá nặng lời với ai, Quan Chi Đường cũng vài phần tương tự.
Trái lại Quan Chi Nghiên, ẩn nhẫn của hắn, nhượng bộ và không giải thích chút nào ở trong mắt lão thái gia cùng mọi người lại biến thành yếu
đuối.
Ngày đó chuyện tình cũng không phức tạp, Quan gia ở trong nước sản
nghiệp khổng lồ, chủ yếu giao thiệp với các doanh nghiệp lớn, đầu tư tài chính, ăn uống khách sạn, lĩnh vực chuyên chở, các phòng đều có các
phòng quản lý. Chi thứ hai nhị lão gia làm việc không được như dự kiến,
lại nhiều lần bị lão thái gia mắng là cẩu huyết lâm đầu, mất quyền mất
lực, chỉ làm cái danh hão chủ tịch.
Cha vô dụng, chỉ có thể cho con sớm đảm đương kinh doanh sản nghiệp nhà
mình, sản nghiệp lớn nhất trên danh nghĩa là làm bất động sản “tập đoàn
Gia Tượng”, cùng lão đại của “Cổ thị tập đoàn” là oan gia. Hai nhà tranh nhau kinh doanh được ngay la mật cổ, cũng may “Gia Tượng” dựa vào sức
mạnh kinh doanh nhiều năm qua nên đều lấn áp “Cổ thị”.
“Cổ thị” lúc nào