
“tập đoàn Gia Tượng”, cùng lão
đại của “Cổ thị tập đoàn” là oan gia. Hai nhà tranh nhau kinh doanh được ngay
la mật cổ, cũng may “Gia Tượng” dựa vào sức mạnh kinh doanh nhiều năm qua nên
đều lấn áp “Cổ thị”.
“Cổ thị” lúc nào cũng chỉ biết thất bại thì nay
đột nhiên danh tiếng lại nổi lên, hai dự án khai thác hai vùng
đất mới của chính phủ đều trúng thầu, đem toàn bộ bỏ vào túi. “Gia
Tượng” thất bại hoàn toàn.
Tin tức này vừa đưa lên, các nhân vật cấp cao của “Gia
Tượng” đều hoảng hốt, tập trung điều tra nguyên nhân, mới phát hiện thì ra
phương án giá đấu thầu của công ty bị tiết lộ ra ngoài mà không ai hay biết.
Người khác không nói, Quan Chi Phương và Quan Chi Khẩu
cãi nhau ầm ỹ, ở trong công ty tạo nên xung đột nội bộ.
Việc này vốn không quan hệ nhiều lắm tới nhị thiếu gia
Quan Chi Nghiên, hắn chỉ phụ trách một khối tài sản, nhưng hiện tại Quan Chi
Phương trốn tránh trách nhiệm; Quan Chi Khẩu đổ mọi chuyện lên đầu anh trai
mình, có thể chịu mọi trách nhiệm, ngoài Quan Chi Nghiên ra hình như không còn
ai khác.
Khi đó Niên Nhược Nhược không hiểu rõ đầu đuôi sự
việc, lại nghe được má Quế cùng người bên cạnh nhỏ giọng thảo luận, nói nhị
thiếu gia tính cách rất nhẹ nhàng, một chút cũng không giống các thiếu gia khác
tỏ ra cường thế! Đến lúc này còn bị anh em ruột của mình lấn át, khó trách
không được lão thái gia thích. Lòng từ bi giống như lũ sông Hoàng Hà, thao thao
bất tuyệt.
Nàng đánh giá người đàn ông kia, gương mặt nam tính
thoạt nhìn không có một nét sợ hãi, chỉ lặng im, mà ánh mắt mang chút đạm mạc,
sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, đôi mắt đẹp.
Những kẻ gia đình có tiền đều muốn kết hôn với danh
môn khuê tú, là mỹ nữ xinh đep, đem những gen tốt đẹp đó di truyền cho đời sau.
Cho nên các thế hệ của Quan gia ngày nay, nữ thì xinh đẹp hào phóng, nam thì
dáng vẻ đường hoàng. So với các anh em trong nhà thì dung mạo Quan Chi Nghiên
không được coi là xuất sắc nhất, hơn nữa là người lúc nào cũng im lặng, cho nên
thường bị mọi người xem nhẹ, là người trong nhà có cũng được mà không có cũng
chẳng sao.
Niên Nhược Nhược nhíu đôi mi thanh tú lại, nhìn người
này làm cho nàng liên tưởng đến chính mình, nàng có thể đến thế giới này, đúng
là ngoài ý muốn.
Đầu tiên phải đổ lỗi cho một đôi nam nữ tuổi còn trẻ,
lại tìm hoan mua vui. Bởi vì tuổi còn trẻ, người phụ nữa kia lại không hiểu
biết gì nên đã bỏ lỡ mất thời gian tốt nhất để phá thai làm cho thai nhi quá
lớn không thể bỏ, đành phải sinh ra. Sau khi sinh Niên Nhược Nhược được hai, ba
năm, đôi nam nữ kia còn ở chung cùng nhau được một thời gian, nhưng khi nàng
dần dần lớn lên, họ thường xuyên tranh cãi, cuối cùng đành phải chia tay, tự
mình đi tìm hạnh phúc khác.
Từ nhỏ Nhược Nhược đã có một tuổi thơ không có hạnh
phúc, duy nhất chuyện làm cho nàng cao hứng, là cậu Phạm Thuyền thường xuyên
đến thăm nàng, hiện tại cậu đã chết, nàng không còn thân nhân.
Một người sống ở trên thế giới này nhưng lại không có
một người thân nào, cảm giác thật sự rất tệ; Nhưng nếu sống chung với người
thân nhưng họ lại coi thường, khi dễ mình, loại cảm giác này có lẽ còn khổ sở
hơn.
Nghĩ đến điều này, Niên Nhược Nhược không khỏi thương
cảm thay cho cái người khổ sở kia.
Nhưng nàng không biết, Quan Chi Nghiên đối với thái độ
của người lớn cũng đã quen rồi.
Con cháu Quan gia làm như bộ dạng hung ác thì đáng tự
hào lắm ấy, tình cảnh này từ nhỏ hắn đã quá quen thuộc, mặt không chút biểu cảm
ngước lên, khóe mắt quan sát chung quanh có thể dễ dàng nhìn thấy nhiều khuôn
mặt với các biểu cảm khác nhau, có vui sướng khi người khác gặp họa, có kẻ mặt
làm như không thấy, nhiều nhất là khuôn mặt bàng quang...... Bất quá chỉ liếc
mắt một cái đã có thể thấy rõ được thái độ của mọi người trong Quan gia.
Anh nhếch môi mang theo ý trào phúng không thể phát
hiện, đột nhiên ánh mắt anh lại dừng lại trên một khuôn mặt nhỏ nhắn xa lạ.
Đó là cô bé nhỏ tuổi, xem ra mới mười hai mười ba
tuổi, tóc thắt bím hai bên, khuôn mặt trái xoan nho nhỏ tràn đầy tính trẻ con,
một đôi mắt nâu đặc biệt trong suốt, bên trong chứa đầy sự “bất bình”.
Bất bình, không sai, chính là bất bình. Tiểu nha đầu
kia thay hắn bênh vực kẻ yếu? Quan Chi Nghiên bị kiềm hãm, vẻ mặt sâu thẳm, hắn
liền nhanh chóng dập tắt cảm xúc không rõ vừa thể hiện trong đôi mắt mình,
không nhìn đến nàng thêm một lần nào nữa.
“Trước kia ta còn hay mắng Cổ gia nhiều kẻ ăn hại,
không ai có thể giữ thể diện cho gia đình, ai biết bây giở chỉ cần Cổ Hách
Tuyền trẻ tuổi thôi, liền đánh cho ba anh em chúng bay bại không còn mảnh giáp,
chỉ sợ bây giờ người của Cổ gia đang mắng con cháu Quan gia chúng ta là bùn
nhão hồ không hơn tường, thật là nực cười!”
Hiển nhiên là lão thái gia quá thất vọng đối với chi
thức hai, sau khi răn dạy hết lời, ngay cả cơm cũng không ăn, vung tay áo bỏ
đi, tất cả những người cũng đứng lên, lập tức giải tán.
Ngày đó, đại khái cũng không phải là một ngày tốt,
Niên Nhược Nhược đợi trái đợi phải, chưa đợi được đến cơ hội đi đến trước mặt
lão thái gia để giới thiệ