
đã bị chị dâu chinh phục như vậy, em đương nhiên cũng phải học tập
chứ!”. Như Tiêu âu yếm nháy mắt với anh trai.
Như Sênh gõ gõ lên đầu cô: “Lớn rồi đấy, đến anh trai cũng dám chọc ghẹo hả?”.
Khinh Vãn nhìn qua, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Như Sênh, lông mày hơi rướn lên, trao cho cô một nụ cười mỉm.
Nhìn cả nhà hòa hợp, cô đột nhiên cảm thấy đời người cũng giống như một
màn kịch, có người đóng vai nổi bật, có những người lại mờ nhạt không
rõ, trong vũ trụ mênh mông vô hạn này, sự tồn tại của chúng ta thật quá
nhỏ bé. Có người từng nói rằng: “Một đời người, thời gian sống rất ngắn
nhưng thời gian chết lại quá dài”. Cô không thể xác định được khi mình
ra đi liệu có thể tay nắm chặt tay cùng ngồi với người yêu thương hay
không? Để hai bên cùng trao nhau nụ cuời rạng rỡ? Cho nên nhân lúc này,
khi còn có được người mình yêu thương bên cạnh thì chẳng nên nghi ngờ,
vì những chuyện không đâu mà đánh mất niềm tin và hạnh phúc vốn có trong tầm tay mình.
Bà Phạm muốn lấy thêm cơm, đúng lúc Khinh Văn đã định thần lại, cô chủ
động cầm lấy bát của bà, nói: “Bác, bác cứ ngồi đây là được, để cháu đi
lấy!”.
Cao Phi mồm miệng liến láu: “Vẫn gọi bác sao? Liệu có phải thay đổi cách xưng hô không nhỉ? Học anh cô đây này – gọi mẹ đi”.
Như Tiêu “phì” một tiếng, suýt chút nữa thì canh trong miệng cũng bị phun ra.
Khinh Vãn tặng cho anh ta một cái lườm sắc lẹm: “Anh cho rằng ai cũng không cần thể diện như anh à!”.
Nói xong cô quay đi lấy cơm.
Ngày thứ ba sau lễ Quốc tế lao động chính là ngày cưới ở Trung Quốc của
Tiểu Phàm và người bạn trai người Pháp, Như Sênh và Khinh Vãn đều có tên trong danh sách khách mời.
Cuối cùng, Khinh Vãn cũng được gặp anh chàng bạn trai người Pháp của
Tiểu Phàm, anh ta cao lớn đẹp trai, Tiểu Phàm thân mật gọi anh ta là
David. David chỉ biết nói một câu tiếng Trung là “Xin chào!”. Khi Tiểu
Phàm đang giới thiệu cùng khách khứa, David mỉm cười đứng bên cạnh, đôi
mắt xanh biếc nhìn Tiểu Phàm ánh lên sự yêu chiều không thể diễn tả bằng lời.
Lúc bấy giờ cô cảm thấy rằng, giờ khắc hạnh phúc nhất của một người con
gái chính là cho dù đứng ở bất cứ nơi nào, bên cạnh cũng có một hình
dáng cao lớn che mưa chắn gió cho họ. Cô ngẩng đầu ngước nhìn người đang đứng cạnh mình, có người nói, được Như Sênh yêu là điều hạnh phúc nhất, tình yêu thường là sự chiếm hữu, ghen tuông, đố kỵ, cãi vã…nhưng tình
yêu của họ lại không hề như vậy. Nếu như phải miêu tả về anh, cô sẽ nói
rằng, Như Sênh chính là ma túy, khi đã nghiện rồi thì không thể nào cai
được.
Điều bất ngờ là cả bọn Tào Châu cũng đến chúc mừng, mọi người vừa nhiệt tình vừa khách sáo đến chào hỏi.
Cổng chào được tết bằng hoa hồng tươi thắm, bóng bay hồng, tấm thảm đỏ
dẫn đến hạnh phúc. Khi tiếng pháo báo hiệu buổi lễ bắt đầu vang lên giòn giã, ruy băng muôn màu tràn ngập bầu trời, Tiểu Phàm thướt tha khoác
tay David đi về phía cha cố, nụ cười hạnh phúc nở trên khuôn mặt, lan
tỏa ra cả thế giới, giờ khắc này, cho dù là cô dâu đứng trên hay những
người khách đang ngồi dưới, trên khuôn mặt tất cả mọi người đều nở nụ
cười chân thành nhất.
Khinh Vãn khẽ cúi đầu, nhìn ngón tay vô danh đang lồng trong tay Như Sênh, đôi nhẫn màu trắng bạc đó đang sáng lấp lánh.
-“Làm cô dâu thật hạnh phúc!”. Khoác lên mình một chiếc váy cưới là điều mà tất cả phụ nữ đều mong muốn, cô cũng không phải ngoại lệ.
-“Em muốn làm?”. Như Sênh quay đầu, hỏi cô.
-“Làm gì có?”. Cô cứng miệng phủ định, có ai lại chủ động thừa nhận rằng mình muốn kết hôn, có vẻ như sốt ruột không đợi được nữa.
“Vâng”…Nhưng trong lòng cô lại nghĩ như vậy.
Như Sênh khẽ cười thành tiếng, nhưng cũng không nói gì.
Khinh Vãn hơi thất vọng, tại sao anh không tiếp tục hỏi? Tuổi của cô cũng đâu còn nhỏ, đến giờ mà anh vẫn chưa cầu hôn cô!
Có chút tủi thân, cô mở miệng, định gọi: “Như Sênh, em…”.
Chuông điện thoại chợt vang lên, anh lấy điện thoại từ trong túi ra, màn hình hiển thị: Mạt Lạc.
Hơi nhíu mày, chần chừ một chút, anh nói với cô: “Khinh Vãn, anh nghe điện thoại đã nhé!”.
Cô bặm môi, trái tim bỗng nhảy nhót liên hồi, phải khó khăn lắm mới có
đủ dũng khí để gạt bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Cô chỉ có thể lặng người
nhìn theo anh đang cầm điện thoại bước ra ngoài.
Là điện thoại gì đây, đến cô còn tránh đi…
Hay lại là, lại là…
Trông ngực dồn dập, cô không dám nghĩ tiếp nữa.
Rõ ràng ánh mặt trời rực rỡ như thế, nhưng tại sao cô càng ngày càng
không nhìn rõ được bóng dáng anh, có điều gì đó đang gợn sóng, bắt đầu
điên cuồng đánh vào lòng cô.
Lúc này dạ dày không chịu nghe lời lại bắt đầu quặn đau, từng cơn từng cơn co giật.
-“Sắc mặt em có vẻ không được tốt lắm, sao tay lại lạnh như thế này!”.
Không biết Như Sênh đã trở lại từ khi nào, anh đang cẩn thận xoa xoa tay cô, hơi ấm trên cơ thể anh đang truyền đến từng thớ thịt của cô, khiến
tâm trạng cô cũng hồi phục ít nhiều.
Quay đầu nhìn thấy gương mặt đầy lo lắng quan tâm như ngày thường của
anh, lúc này, cô chỉ muốn dựa vào vai anh, bất kỳ điều gì cũng tạm đặt
sang một bên.
Khi tiệc bắt đầu thì Khinh Vãn không chị