
mày đang nhíu lại của anh, có
đôi chút e dè, sau đó chạm vào khuôn mặt xương gầy và cuối cùng dừng lại trên đôi môi trắng bợt của anh, chỉ là một động tác đơn giản nhưng đã
khiến tâm trí cô ngập tràn những cảm xúc không thể diễn tả nên lời.
Cô nghĩ, có lẽ tình yêu cô dành cho anh còn sâu sắc hơn so với tưởng tưởng của chính bản thân cô.
Cô biết hành động của mình không hay, nếu bị anh biết được thì chắc chắn sẽ bị mắng một trận, nhưng hành động đã lấn át ý thức, dường như không
thể khống chế được, cô nghiêng người, thật nhẹ nhàng đặt lên bờ môi anh
một nụ hôn.
Nhiệt độ trên môi anh dường như truyền cả sang cô, Khinh Văn vội vàng
lùi lại, thở lấy thở để, tim đập còn nhanh hơn cả khi hoàn thành vòng
chạy tám trăm mét.
Tống Khinh Văn, hãy bình tĩnh lại đi! Làm gì mà tim cứ loạn lên thế, anh ấy vẫn đang ngủ, chỉ cần mày không nói thì nụ hôn này ai có thể biết
chứ!
Cô đứng dậy, muốn ra ngoài hít thở một chút, nhẹ nhàng mở cửa rồi đóng cửa lại.
Bên ngoài màn đêm đen kịt và tĩnh mịch đã trùm xuống. Tối đến mức chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt long lanh của cô chớp chớp không ngừng, bên tai
vẫn văng vẳng tiếng nhảy nhót không ngừng của con tim và không biết từ
nơi nào vọng tới tiếng hát khe khẽ:"Em xin thú nhận, em đã yêu vẻ đẹp
của anh, anh đã làm cho cả vũ trụ này mất ngủ, khiến cho tình yêu của em giống như sao băng sa xuống...".
Anh khẽ rên rỉ, đầu óc trống rỗng, anh mở mắt ra, sao anh vẫn ở trong phòng nhân viên của nhà hàng thế này?
Phạm Như Sênh chau mày, cố gắng nhớ lại.
Hôm qua anh chỉ muốn vào đây nghỉ một chút, rồi lại ngủ quên mất…sau đó như thế nào?
Dường như anh vừa trải qua một giấc mộng dài và đẹp, trong mơ có đôi bàn tay nhỏ bé dịu dàng không ngừng bóp trán anh, ghé vào tai anh thì thầm, nhưng cô ấy đã nói gì? Anh không tài nào nhớ nổi?
Anh nhắm mắt lại, lắc lắc đầu, cơn sốt đã biến mất.
-“Như Sênh, cậu tỉnh rồi hả!”.
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, Như Sênh quay đầu lại,
trong đôi mắt đen lay láy hiện rõ sự ngạc nhiên: “Mạt Lạc, sao lại là
chị?”.
-“Nếu không thì cậu nghĩ là ai?”. Tay Mạt Lạc đang bê một tô cháo vừa
nấu chín, dù còn khá xa nhưng đã ngửi thấy mùi thơm nồng, cô tiến lại
gần, nhẹ nhàng khép cửa lại, giọng nói có chút oán trách: “Tối hôm qua
cậu không về nhà, bác lo lắng lắm, sau đó gọi điện cho Tào Châu mới biết cậu bị ốm ở lại đây, vốn bác định qua, nhưng tôi nghĩ sức khỏe của bác
đang không được tốt lắm bèn bảo Như Tiêu ở nhà chăm bác và tự mình đến”. Cô bưng bát cháo lại, ngồi xuống ghế: “Nào, ăn cháo đi đã!”.
Như Sênh hơi hoang mang, nói như vậy, thực sự anh chỉ nằm mơ thôi sao?
Giọng nói đó, sự tiếp xúc đó đều là trong giấc mơ của anh sao? Ảo giác
của anh ư? Anh thừa nhận mình rất ít khi nhầm lẫn như vậy.
Anh định thần lại, Mạt Lạc cười thật tươi nói với anh: “Tuy tôi rất đồng cảm với việc cậu đang nằm liệt giường ở đây nhưng cháo này không phải
tôi nấu, tôi vào bếp đã thấy có sẵn liền mang lại đây cho cậu”.
Như Sênh ngẩn người, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Cảm ơn chị!”.
Sự dịu dàng của cô luôn mang theo đôi chút dí dỏm, anh thích ngắm cô
cười, từ khoảnh khắc cô bước vào cuộc đời anh, cho dù cô lớn hơn anh một tuổi, thích ra vẻ đàn chị, nhưng anh chưa bao giờ xem cô là chị, cô
chưa từng hỏi anh và anh cũng chưa từng nói, như thế này cũng đủ rồi,
đối với anh mà nói, đó chỉ là sự xuất hiện tình cờ, một sự giả tưởng về
hạnh phúc mà thôi.
-“Sao? Vị ngon đấy chứ?”. Mạt Lạc hít hà: “Có vẻ rất thơm, làm cho cái bụng đói meo của tôi cũng réo lên ầm ĩ đây này!”
Như Sênh vừa bỏ thìa ra khỏi miệng, do dự hỏi: “Không phải chị muốn nếm thử đấy chứ? Nếu như chị không ngại thì cứ tự nhiên…”.
-“Được thôi!”, anh chưa kịp nói hết câu đã bị ngắt lời, cô cười cười: “Cậu đút cho tôi!”.
Im lặng trong giây lát, anh nói nhỏ: “Được!”.
Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, năm ngón tay của Khinh Văn vẫn đặt trên tay nắm cửa, thực ra, không phải là cô chưa nỗ lực hết sức? Hóa ra trong
lòng anh đã sớm có người khác, nên cho dù cô có cố gắng thế nào đi nữa
thì cũng phí công vô ích, chẳng phải thế sao?
Cắn chặt môi, cố ngăn dòng nước mắt, chầm chậm từng chút một, cô kéo cửa lại không để phát ra tiếng động nào.
Bờ vai cô trĩu nặng, trái tim rớt thẳng xuống vực sâu thăm thẳm không
đáy, cô ngẩng đầu, hành lang dài hun hút trước mắt, đột nhiên cô cảm
thấy vô cùng mệt mỏi, đôi chân như bị buộc thêm khối sắt nặng ngàn cân,
khiến cô bước đi thật khó khăn.
Ra khỏi nhà hàng, bên ngoài vẫn u ám sương lạnh, bây giờ chắc khoảng bốn giờ sáng, đèn đường vẫn rạng rỡ như thế, chiếu vào chói mắt cô, chiếc
áo khoác lông trên người vẫn còn vương hơi ấm và mùi thơm của anh, mắt
cô cay xè, đi thôi, phải mau rời khỏi nơi này, về nhà và ngủ một giấc và xem những gì đã qua chỉ như một giấc mộng.
Cô chạy những bước nhỏ, để mặc cho gió lùa làm rối tung làn tóc, nhưng
cũng không rõ mình đang chạy về đâu, giọng nói nho nhỏ trong đầu đang
nhắc cô chạy thật nhanh, thúc giục bước chân cô, như thể cô đang tham dự một cuộc thi chạy không có đích đến.
Cô vượt qua những người đi đ