
ta cho rằng au này sẽ có rất nhiều cơ hội để gặp gỡ, nhưng dần dần mới phát hiện ra không phải tất cả mọi việc trên đời đều nằm trong dự
liệu của chúng ta, ký ức đang dần dần mất đi. Một số số điện thoại lưu
trong máy, nói rằng nhất định sẽ liên lạc, nhưng lại chẳng thể thực hiện lời hứa, lại phân bua rằng vì không có thời gian, nhưng sao lại có thể
bận đến mức đến thời gian gửi một tin nhắn cũng không có. Thời cấp ba,
mình rất thích chép lại những câu nói kiểu như: “Tâm hồn mỗi con người
đều là một hòn đảo trơ trọi, chỉ có thể đứng nhìn từ xa mà không cách
nào tiếp cận được”, thầy giáo văn đã phê rằng: “Còn trẻ tuổi không nên
bi quan như vậy!”. Thế nhưng hiện tại đích thực là chúng ta chỉ có thể
đứng nhìn từ xa mà không cách nào tiếp cận, thảo luận những vấn đề vô
nghĩa, trong lòng như luôn có một lớp màng trong suốt ngăn cách chúng
ta.
“Hôm nay cùng Tiểu Nghệ nói đến Soulmate (bạn tri kỷ), đến tận bây giờ
vẫn còn cảm thấy mình chẳng thực tế chút nào, vẫn luôn luôn ảo tưởng.
Nhưng lại nghĩ, tại sao phải thực tế như vậy, người thực tế đã quá nhiều rồi, ảo tưởng là bong bóng, thì cũng có thể tạm thời phản kháng được sự tàn khốc của hiện thực. Mình nghĩ, không nên vì những suy nghĩ này mà
trách cứ bản thân, cho dù có hoang đường, có buồn cười hoặc xúc động đến đâu đi chăng nữa, hay không may bị người khác phát hiện, chỉ trích hoặc cười nhạo thì điều đó cũng là ý kiến của mọi người…”. Viết đến đây, Tô
Nghệ từ nhà tắm gọi với ra: “Khinh Văn, lấy giúp mình bộ đồ lót trong
tủ, mình quên không cầm vào rồi!”.
Cô bật cười, đột nhiên nghĩ đến trước kia, các cô xây dựng kế hoạch làm
sao có thể theo đuổi được Phạm Như Sênh, Tô Nghệ đột nhiên tái mặt nói
muốn đi vệ sinh, kết quả là cuối cùng quên mang theo giấy.
Nghĩ đến điều đó, tất cả như mới xảy ra ngày hôm qua vậy.
Nhớ lại đã từng đọc ở cuốn sách nào đó: Đối với phụ nữ mà nói, tình yêu
là toàn bộ cuộc sống, còn đối với đàn ông, đó chỉ là một phần nhỏ trong
cuộc sống của họ, cho dù ban đầu họ có hứa hẹn như thế nào thì khi đối
mặt với những lựa chọn, họ luôn luôn thực tế hơn phụ nữ và hành động
theo lý trí.
Có những lúc, tình cảm cũng chẳng dày hơn trang giấy là bao.
Những thứ mất đi trong thời đại học đã quá nhiều, tình cảm, sự tự tôn
thậm chí là sự tôn nghiêm. Muốn bảo vệ bản thân, cho dù chẳng có gì có
thể để mất nữa.
Đau đớn, đau đến mức chẳng còn sức lực chịu đựng, khi biết cách yêu bản thân mình cũng là lúc từ từ trưởng thành.
Nhưng cũng mệt rồi, kết cục đã định.
Có một số chuyện, có một số người, chúng ta không đủ sức để xoay chuyển.
Dạ dày lại đau!
Tống Khinh Văn ôm bụng, cả một ngày ngồi trước máy vi tính, gõ nhiều đến mức suy tư trở nên hỗn loạn.
Nhìn ra ngoài cửa sổ phòng làm việc, trời vẫn đang mưa tầm tã. Trong
phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng các đồng nghiệp gõ bàn phím
lách cách. Sau khi tốt nghiệp, cô làm biên tập trong công ty mạng lớn
của thành phố G này. Nói ra cũng thật buồn cười, thành phố G là nơi chất chứa bao nỗi hận, bao ký ức đau buồn của cô, là nơi mà trước khi tốt
nghiệp cô đã từng thề sẽ ra đi, để có thể quên tất cả những việc đã từng xảy ra ở nơi này, nhưng cuối cùng cô vẫn lựa chọn ở lại, nguyên nhân
liệu có phải vì cô nghĩ rằng sẽ có một ngày nào đó anh sẽ trở về, hai
người sẽ có thể gặp mặt nhau một lần, gặp mặt rồi thì có thể làm gì nữa? Điều này thì cô cũng không có câu trả lời, mỗi ngày qua đi đều sống như một linh hồn lang thang. Tô Nghệ sau khi tốt nghiệp đã rời thành phố G, bên cạnh cô cũng chẳng có người bạn nào tốt như vậy nữa. Bạn học và bạn đồng nghiệp, giữa hai bên tuy chỉ khác nhau có hai chữ nhưng trong ấy
ẩn chứa sự khác nhau vô cùng sâu sắc, nhưng khác nhau như thế nào thì
không thể nói rõ được.
Hồi đầu công ty chỉ có ba người, đến nay đã tăng lên nhanh chóng, đã năm năm trôi qua kể từ ngày đó, nói nhanh không nhanh mà chậm cũng không
hẳn, Tiểu Nghệ nói anh đã trở về được một năm rồi, nhưng anh và cô vẫn
chưa hề gặp lại. Thỉnh thoảng cô cũng nghĩ, thế giới nhỏ bé như vậy,
biết đâu có một ngày không cẩn thận bọn họ sẽ đi lướt qua nhau, anh bên
này, cô bên đó, như thế liệu có được coi là duyên phận lớn nhất của hai
người không?
Thực sự trong mấy năm nay, cô không thiếu người theo đuổi, chỉ là cô
không thể nào tìm lại được cái cảm giác của thưở ban đầu, đến những tiếp xúc nho nhỏ thi thoảng xảy ra trong khi giao tiếp cô cũng cảm thấy
không quen, cho nên cuối cùng vẫn là chia tay. Có lúc cô cũng nghĩ,
không yêu thì không yêu, tìm một người tính cách tương đối ổn sống bên
nhau trọn đời cũng được, hơn nữa tuổi của cô cũng không còn nhỏ nữa,
nhưng có một số người, một số chuyện, thực sự không chỉ cần thích hợp là xong.
Công ty của cô âm thịnh dương suy, thông thường trong hoàn cảnh như vậy
sẽ có một đội ngũ bà mối hùng hậu, một cô gái xinh đẹp như Khinh Văn tự
nhiên sẽ trở thành “miếng mồi ngon” trong mắt của bọn họ, nào là cháu
của các ông anh, con của chú, con láng giềng…đều trở thành đối tượng có
thể giới thiệu. Khi mới bắt đầu đi xem mặt, cô cũng cả