The Soda Pop
Cùng Ta Vui Vẻ Được Không

Cùng Ta Vui Vẻ Được Không

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323912

Bình chọn: 9.5.00/10/391 lượt.

học sắc bén của Hoa Sơn căn bản cũng không có phần thắng.

Để Liên Tống đi lên ứng chiến là tự rước lấy nhục.

Liên Tống hiểu được ý nghĩ của bọn nên pha trò nói: “Ta mới ngủ dậy, hiện tại trong bụng rất đói, chờ ăn no xong thì đại chiến đi.”

Mọi người phát ra tiếng cười nhạo.

Liên Tống làm như không có nghe, nói với vài cái đệ tử: “Các ngươi cũng đều chưa ăn đi. Đi, theo ta cùng đi ăn chay cơm.”

Các đệ tử ủ rũ ủ rũ đi theo sau.

Đến trước cửa phòng ăn chay, Liên Tống gọi Hàn Tùng Lạc đến một bên, dặn các đệ tử khác vào ăn trước..

Liên Tống đi thẳng vào vấn đề hỏi Hàn Tùng Lạc: “Ta có thể đánh thắng Thôi Anh, nhưng ngươi có thể cho ta mượn Thiên ngoại phi tiên hay không?”

Ngoài dự đoán của Liên Tống, Hàn Tùng Lạc lập tức gật đầu đồng ý.

“Ngươi có thể luyện võ công của Thiên ngoại phi tiên, nhưng ta có điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

“Ngươi phải làm chưởng môn phái Thục Sơn, cả đời.”

“Cả đời?”

Điều kiện này khiến Liên Tống bất ngờ.

Nàng nói: “Nhưng mà ta là nữ nhân.”

Hàn Tùng Lạc nói: “Thiên ngoại phi tiên tuyệt đối không truyền ra ngoài, nếu ngươi muốn tu luyện môn võ công này nhất định cả đời phải ở lại phái Thục Sơn.”

Liên Tống thầm nghĩ, sau khi nàng học Thiên ngoại phi tiên, nếu có thể đánh bại Kim Nhật Lãng thì sẽ giam hắn ở bên cạnh, từ nay về sau cùng hắn quy ẩn núi rừng. Võ công của Thiên ngoại phi tiên sẽ không tiết lộ nửa phần. Nàng ôm quyết tâm liều chết quyết đấu với Kim Nhật Lãng, nếu đánh bại thì chỉ có một đường chết, đương nhiên sau đó thì không để lộ võ công này rồi. Mặc kệ thắng hay bại, nàng tuyệt đối sẽ không truyền Thiên ngoại phi tiên ra ngoài.

Hắn muốn nàng ở lại, không phải là muốn bảo đảm Thiên ngoại phi tiên không lưu truyền ra ngoài sao, một khi đã như vậy, cho dù nàng không phải làm chưởng môn của bọn họ cả đời thì cũng không tính là phản bội.

Lo lắng sau một lúc lâu, nàng nói: “Được, ta đáp ứng.”

Sắc mặt Hàn Tùng Lạc vui mừng nói: “Ngươi thật sự nguyện ý cả đời ở lại phái Thục Sơn sao?”

“Ta nguyện ý.”

“Thật tốt quá!”

Hàn Tùng Lạc cười đến thập phần thoải mái, không hợp với dáng vẻ trong trẻo lạnh lùng của hắn, Liên Tống nhìn mà có chút không hiểu.

Ý thức được chính mình cười hơi quá, Hàn Tùng Lạc khụ khụ hai tiếng, tận lực thu hồi tươi cười trên mặt: “Theo ta đi, ta đưa kiếm phổ Thiên ngoại phi tiên cho ngươi.”

Liên Tống theo Hàn Tùng Lạc vào phòng hắn, dường như sợ người khác phát hiện nên Hàn Tùng Lạc đóng cửa chính cùng cửa sổ lại, sau khi xác định không có ai rình coi, hắn đi đến trước mặt Liên Tống, xoay người sang chỗ khác bắt đầu cởi áo.

Thấy hắn cởi áo khoác, Liên Tống đỏ mặt nói: “Ngươi muốn làm gì vậy?”

Hàn Tùng Lạc nói: “Sư phụ sợ Thiên ngoại phi tiên bị người ta đoạt đi, trước lúc lâm chung đem kiếm phổ khắc lên sau lưng ta, chỉ có chưởng môn mới được xem, ta không thể tự mình chép ra được, hi vọng ngươi có thể ghi nhớ.”

“Nga, vậy... Nhìn xem đi.”

Liên Tống có chút ngượng ngùng. Tuy rằng không phải chưa thấy qua nam tử trần truồng, nhưng ngay cả lỗ chân lông cũng thấy rõ như thế này thì là lần đầu a.

Hàn Tùng Lạc cởi hết áo. Liên Tống tiêu trừ tạp niệm, một lòng nhìn sau lưng hắn sao chép kiếm phổ.

Sau khi chép xong nàng nói: “Tốt rồi.”

Hàn Tùng Lạc mặc xong quần áo, thấy Liên Tống trên mặt đỏ bừng, thương tiếc nói: “Ủy khuất cho ngươi, một cô nương mà phải nhìn thân mình nam nhân.”

Liên Tống thật muốn tiêu sái mà nói: cũng không phải chưa thấy qua. Nhưng nghĩ lại, nói như vậy tám phần uy nghiêm của nàng sẽ bị quét đi như rác. Vì thế nàng chỉ cười, không nói gì. Phải làm chưởng môn cũng thật không dễ dàng.

Hàn Tùng Lạc thấy nàng tự nhiên hào phóng như thế thì trong lòng tán thưởng, tự giác nói sang chuyện khác: “Ngươi cất kiếm phổ cho kỹ, thừa dịp không có người thì tu luyện. Đừng để người ta nhìn lén.”

Liên Tống nói: “Hiện tại ta trở về phòng luyện, cơm chiều đừng có gọi ta.”

Hàn Tùng Lạc nói: “Thiên ngoại phi tiên không phải dễ dàng luyện như vậy, năm rộng tháng dài, không vội, trước cùng ta đi ăn điểm tâm đi.”

Liên Tống nói: “Trước giờ cơm chiều ta nhất định có thể luyện xong, ngươi cứ chờ không cần lo lắng.”

Hàn Tùng Lạc lại kêu nhưng nàng không trở lại. Hắn cho là Liên Tống chỉ nói mạnh miệng, khi ăn điểm tâm thì luôn suy nghĩ, buổi tối nay nàng luyện công chưa xong mà đi ra thì hắn nên nói như thế nào để nàng khỏi khó xử.

Đến buổi tối trên lôi đài đã đánh rất náo nhiệt.

Các môn phái cơ bản đều đã giao thủ, có ưu thế nhất là Hoa Sơn cùng Thái Sơn. Chưởng môn hai phái so chiêu trên võ đài khó phân cao thấp.

Đến tối, hai người ngừng chiến, mọi người lại đến trai đường dùng cơm.

Lúc này Liên Tống xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Đệ tử Hoa Sơn nhìn thấy nàng, thì khinh thường kêu một tiếng rồi cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Người của phái Không Động thì hành lễ với nàng, các môn phái khác thì làm như không thấy nàng đến.

Nàng không nói một câu, ngồi xuống liền ăn. Một ngày chưa ăn cơm, lại luyện một ngày công, nàng đói bụng lắm.

Thấy nàng ăn như thế thì Hàn Tùng Lạc cũng không quấy rầy nàng.

Tiểu Thất hỏi một câu: “Chưởng môn, cả ngày