
n thầm thì vào tai Tô Trọng Tinh mấy câu. Tô Trọng Tinh vừa
nghe, hoảng sợ đến tỉnh cả rượu, trừng mắt nhìn Chu Tư nói: “Cách đấy mà cậu cũng nói ra được.”
“Xem đi, tôi đã nói là cậu không đành lòng mà, quả không sai chút nào.” Đằng nào cũng nói ra rồi, không thu lại được, Chu Tư bèn nói hết ra cho
xong: “Tôi và cậu cùng là đàn ông, sao không hiểu lòng nhau. Cậu và biểu muội, tất nhiên là tình cảm sâu nặng, nhưng hai người lớn lên bên nhau, nào có cảm giác mới mẻ? Vị hôn thê kia của cậu, yểu điệu mềm mại như lá liễu trong gió, chắc hẳn … hờ hờ! Nếu có thể lưỡng mỹ kiêm thu, có gì
để sầu?”
Tô Trọng Tinh tiếp tục lắc đầu, “Chưa nói đến chuyện biểu muội sẽ không đồng ý, ngay chính Lâm Mị cũng sẽ không đồng ý.”
“Nếu đã vậy, hãy làm theo biện pháp của tôi.” Chu Tư cúi đầu cười một tiếng, “Dù sao mẫu thân của tôi cũng có vẻ thích Lâm Mị. Rước nàng về Hầu phủ, đương nhiên sẽ không bạc đãi nàng, cậu cũng không cần phải áy náy.”
“Không được!” Tô Trọng Tinh thốt lên: “Tôi không thể làm ra chuyện đó.”
Chu Tư lườm nguýt Tô Trọng Tinh một cái: “Không bỏ được cũng không cam
lòng, hà tất phải tìm cớ nữa? Nếu không bỏ được, cần gì phải rầu rĩ?”
Chẳng lẽ bản thân thật sự không bỏ được, Tô Trọng Tinh đột nhiên nhớ đến bộ
dạng nhũn người của Lâm Mị, bụng dưới nóng lên, thực sự có cảm giác
không cam lòng mơ hồ xuất hiện.
“Ơ, Trạng nguyên đi đâu rồi?” Chu Tư xoi mói Tô Trọng Tinh xong, quay đầu
lại chẳng thấy Liễu Vĩnh đâu, một nha đầu nhanh nhẹn tiến lên bẩm báo:
“Thiếu gia, khi nô tỳ vào thấy Liễu Trạng nguyên hình như đi về phía
vườn dưa góc Đông Bắc.”
“Uống rượu xong đến đó ăn dưa giải rượu đúng là ý hay.” Chu Tư vừa nói vừa
lôi kéo Tô Trọng Tinh: “Đi, đến vườn dưa ăn dưa giải rượu, nhân tiện
nghĩ biện pháp cho cậu.”
Hoàng hôn ngả bóng, mặt trời xuống núi, những tia nắng cuối cùng rọi xuống
nhân gian. Bạch Đào vừa nói chuyện với Lâm Mị, vừa giơ một cái mũ rộng
vành ra đưa cho Lâm Mị, cười nói: “Lâm tiểu thư, đây là vườn dưa, không
có cây bóng râm, cô đội tạm mũ này để che nắng.”
“Mặt trời đã xuống núi, sao còn phải đội mũ?” Dù Lâm Mị nói thế, nhưng thấy
Bạch Đào cố chấp đội mũ cho nàng, không tiện cự tuyệt, chỉ có thể để yên để cô ta đội mũ.
Vì xiêm y bị ướt, Lâm Mị phải mượn xiêm y của Chu Mẫn Mẫn. Kiểu tóc mà
Bạch Đào búi cho nàng cũng là kiểu tóc Chu Mẫn Mẫn thường búi. Lại thêm
vóc người của nàng và Chu Mẫn Mẫn không khác biệt là mấy, nếu không đối
diện trong cự ly gần, chỉ nhìn từ xa, có là ai cũng nhận nhầm Lâm Mị
chính là Chu Mẫn Mẫn.
Thấy Lâm Mị cứ từng bước từng bước sa chân vào bẫy, Bạch Đào cũng có chút áy náy. Nhưng chỉ một thoáng liền kiên định lập trường. La tiểu thư người
ta và Tô thiếu gia là thanh mai trúc mã, vốn là một đôi trai tài gái
sắc, cô đột nhiên chen vào, kẻ sai là cô. Đã biết mình chen ngang phá
đám, lại không chịu từ hôn, cố tình chia uyên rẽ thúy, sai càng thêm
sai. La tiểu thư người ta tuy có đặt bẫy cô, nhưng người ta cũng không
gán cô với phường hạ lưu. Xem đi, người ta là an bài cho cô một Trạng
nguyên. Nếu là Ngô Ngọc Y gì đó, chỉ sợ cầu còn không được! Về vấn đề bị bắt quả tang rồi, Liễu trạng nguyên sẽ để cô là vợ cả hay tiểu thiếp,
chỉ có thể chờ xem vận may của cô đến đâu. Nhưng theo ta thấy, khả năng
cô được làm vợ cả không lớn. Về phần tiểu thư nhà ta, chứng kiến chuyện
này, đủ để cô ấy chết lòng, không chừng vì ta có công báo tin, còn có
thể đồng ý không gả ta cho gã sai vặt hạ đẳng nào đó nữa!
Dọc theo đường đi, Bạch Đào giới thiệu tên gọi của các loại rau dưa, lại
miêu tả rau dưa đó làm ra các món ăn ngon miệng thế nào. Lâm Mị đi dạo
nhằm giết thời gian rồi tìm Tô phu nhân cùng về, thấy Bạch Đào hăng say
kể truyện, cũng đành giả vờ lắng nghe. Hai người tản bộ một lúc thì trời tối hẳn.
“Sao không thấy tiểu thư nhà ngươi đâu?” Lâm Mị nôn nóng muốn đến nhà cỏ,
tìm Chu Mẫn Mẫn rồi cùng về. Đến gần nhà cỏ rồi, vẫn không thấy bóng
dáng Chu Mẫn Mẫn hay người hầu nào, nàng nhìn xung quanh, cười nói:
“Khung cảnh đẹp thế này, không lẽ tiểu thư nhà ngươi chưa thưởng thức đã vào nhà cỏ ngồi?”
“Vườn này tuy đẹp, nhưng quanh đi quẩn lại cũng chỉ có thế này, tiểu thư nhà
ta không lạ lẫm gì, đương nhiên không còn cảm giác háo hức. Hẳn là đang
ngồi nghỉ trong kia!” Bạch Đào cười dài tiến thêm mấy bước, ý đồ che bớt bóng dáng Lâm Mị, dẫn dắt Lâm Mị đi về phía nhà cỏ.
Liễu Vĩnh đứng ở trước cửa sổ nhìn ra, thấy xa xa có một thiếu nữ dáng vóc
xinh đẹp mặc xiêm y đỏ đội mũ rộng vành chậm rãi đi đến, tuy không nhìn
thấy mặt, nhưng theo xiêm y và kiểu tóc kia thì đúng là Chu Mẫn Mẫn. Nha hoàn đi bên cạnh cũng là Bạch Đào hắn hay gặp, liền có chút an tâm.
Bạch Đào đột ngột rảo bước, Chu Mẫn Mẫn dường như muốn đuổi theo, cũng
bước nhanh hơn, vòng eo lắc nhẹ, mép váy khẽ phất lên như bị gió thổi
qua, vạn phần khiêu gợi, không khỏi cười khẽ, “Chẳng lẽ biết ta đứng bên cửa sổ nhìn, nên cố ý khiêu khích?”
Hắn cười yếu ớt, lùi lại mấy bước, ngồi xuống ghế, tự rót một chén rượu,
chậm rãi nhấp một ngụm, hắn không vội nuốt xuống mà nhấm nháp từ từ,
đ