
t, lại hại tim cô đập nhanh hơn, không biết nên nói gì.
Hai cái người trưởng thành thẹn thùng nhăn nhó cứ như thế đứng trước cửa nhà trọ, tay chân luống cuống, tim đập như trống nổi, xấu hổ vô cùng.
“Nói linh tinh.” Thư Muội Dao thực cố gắng thực cố gắng, mới có thể lần nữa mở lời đánh vỡ trầm mặc.
“Đúng, đừng để ý anh nói lung tung!” May mắn lần này Chung Ấn Nghiêu coi như phản ứng nhanh chóng, vội vàng ‘đả xà tùy côn thượng’[6'>, nếu không trong cái không khí mập mờ ái muội này hai người đã mau chóng bị đánh bại.
“Vậy… Chúng ta đi thôi, xe của anh đỗ ở đầu ngõ.” Anh vươn tay ra với cô.
[6'> chọn gậy đánh rắn, giống vs “tùy cơ ứng biến”
Thư Muội Dao chỉ do dự một chút, liền đưa tay giao cho anh.
Chung Ấn Nghiêu lái xe chở cô đến một nhà hàng kiểu Nhật, anh trước đó đã đặt một phòng riêng ở đây.
Bồi bàn dẫn bọn họ vào phòng riêng, lúc này Thư Muội Dao rất cảm ơn cô bạn cùng phòng đã bắt cô thay trang phục cùng trang điểm. Nơi này thoạt nhìn rất cao cấp, giá tiền trên thực đơn lại càng làm cô líu lưỡi.
“Anh chọn là được rồi, em không biết mấy về đồ ăn Nhật.” Cô đà điểu đem trọng trách gọi món giao cho anh, vội vàng đóng thực đơn lại.
“Được.” Anh mỉm cười, thuần thục chỉ món đã gọi cho bồi bàn.
Cơm được mang ra rất nhanh, hai người một bên dùng cơm, một bên hàn huyên.
Mối tình đầu trúc trắc ngây thơ, khiến thái độ Thư Muội Dao vẫn có chút cẩn trọng, may mà ở trong phòng riêng ngăn cách sự quấy nhiễu ở bên ngoài, hơn nữa Chung Ấn Nghiêu dịu dàng săn sóc, cố gắng tạo đề tài trong bữa ăn, anh thỉnh thoảng bày ra phản ứng ngây ngốc cũng mềm hóa đi sự cẩn trọng của cô, không khí dần dần thân thiện lên.
Chung Ấn Nghiêu nói đến thành viên trong nhà, ngoài Chung Hân Di Thư Muội Dao đã rất quen thuộc, nhà bọn họ còn một đôi cha mẹ nhiều năm ở nước ngoài làm học giả nghiên cứu.
“Quá lợi hại, mọi người trong nhà anh đều là những phần tử trí thức.” Cô không khỏi cảm thán. Ngay cả thiên binh Hân Di cũng có học vị thạc sĩ.
“Chẳng qua chỉ là bằng cấp chứng nhận mà thôi.” Anh nhợt nhạt mỉm cười.
“Kinh nghiệm cũng là một loại tri thức, các ngành sản xuất nhân tài kiệt xuất càng đáng để chúng ta kính nể.”
“Lấy được bằng cấp như thế cũng đã rất lợi hại rồi.”
“Văn bằng chỉ bao hàm lĩnh vực rất nhỏ, hơn nữa học giả, bọn họ cũng nghiêng về lý luận, mà không có thực hành.” Anh cười cười. “Giống như nghệ thuật, các quốc gia có rất nhiều các tài nghệ bậc thầy lão luyện có cấp bậc quốc bảo truyền thống, kiến thức và thực hành của họ hợp lại thành một, nhưng chính bởi vì bọn họ không có bằng cấp, trường học không cách nào lấy danh nghĩa giáo sư thuê bọn họ giảng dạy, để truyền lại tài nghệ cũng như phát huy nó, chỉ lấy bằng cấp mà phán đoán suy luận một người có tri thức hay không thì quá hẹp hòi.”
Thư Muội Dao phát hiện mình thật sự càng ngày càng thích nói chuyện cùng anh.
“Vậy anh cảm thấy xã hội hiện tại, chỉ có bằng trung học là đủ sao?” Cô ám chỉ bản thân.
“Trình độ giáo dục quốc dân, như vậy đã đủ rồi.” Anh tươi cười ấm áp, nói cực kì thành khẩn, “Không phải ai cũng tính toán hoặc có năng lực làm nghiên cứu, chí hướng không ở trong lời nói, chỉ là lấy được bằng cấp thì cũng không có ý tứ gì.”
“Nhưng phần lớn công ty nào cũng đều giới hạn bằng cấp.” Về phần này cô có một bụng nỗi khổ. “Rõ ràng làm việc cũng đều không khác biệt mấy……”
Cho dù cô có cố gắng mấy đi nữa, ngay từ đầu đã là không có nửa điểm cơ hội.
“Ừ…… Có thể nói như thế.” Nhấp một ngụm trà nóng, đem không ít đồ ăn tới trước mặt cô, Chung Ấn Nghiêu tiếp tục nói, “Giống như công ty của bọn anh lấy phát triển chương trình làm chủ, viết chương trình nhất định phải đủ trình độ tiếng Anh, năng lực logic mạnh, bình thường trong phỏng vấn năng lực logic có thể được thử một thời gian, nhưng trình độ tiếng Anh cần phải tốt, bỏ qua thành phần gia đình hoặc những trường hợp thấp khác, trên cơ bản, bọn anh cho rằng những người đó phải cấp trung học hoặc đại học trở lên.
“Tiếp theo anh còn cần “cao thủ”, cái công ty bọn anh muốn là năng lực hạng nhất, có thể một mình đảm đương một công trình, mà không phải chỉ biết dạy một biết một, nền tảng lý luận không vững chắc, gặp phải vấn đề không thể tự mình giải quyết, hiệu suất cũng kém.
“Trải qua đủ loại suy tính cùng suy đoán, trình độ học vấn của nhân viên phải tương đương với khoa hệ nghiên cứu, thì sẽ phù hợp với điều kiện tương đối cao của nhóm. Bọn anh trực tiếp đặt phạm vi điều kiện đến đó, cũng khá hiệu quả.”
Thư Muội Dao cắn chiếc đũa, nghe mà trợn mắt há hốc mồm. “Vào cửa công ty các anh cửa duy nhất phải là thạc sĩ?” Cái đám nhiều nếp nhăn như rau mơ khô kia? Cô cảm thấy khiếp sợ.
“Không, anh chỉ là lấy ví dụ thôi.” Chung Ấn Nghiêu cười đáp. “Công việc này cũng coi trọng chút thiên phú, công ty bọn anh cũng có mấy người học trung học cùng đại học mà ra, chỉ là chiếm số ít thôi.”
Một phút trước vừa dấy lên niềm tin, hiện tại lại biến mất vô tung. Thư Muội Dao cảm thán. Xã hội này quả nhiên vẫn rất thực tế!
Nhưng ít ra anh không nịnh nọt cho có lệ, cũng không bất công, giảng giải phân tích thực tế mộ