
gười phụ nữ khác. Đậu Đậu giật giật ống tay áo tôi, tôi nhìn thấy ông xã
đang gọi nhân viên phục vụ tính tiền. Tôi trốn vào góc lén quan sát nhất cử
nhất động của anh. Sau khi thanh toán tiền xong, cô gái đó cũng bước ra theo
anh, còn thân mật khoác tay anh.
Tôi
nghẹn ngào cắn chặt môi, cố gắng ép mình không được khóc. Tình cảm suốt mười
năm trời, thật không ngờ anh lại đối xử với tôi như vậy. Nhưng những giọt nước
mắt cuối cùng cũng không thể kiềm chế nổi, đua nhau rơi xuống. Tôi vội túm chặt
ngực, dường như bên trong có thứ gì đó đang dần bị nuốt chửng, bị vỡ vụn, không
bao giờ có thể hàn gắn lại được.
Tôi
luôn cho rằng, tình yêu của tôi và chồng giống như một cái cây vậy, nó tồn tại
một cách rất thuần túy và cứ thế lớn lên. Không phải chỉ vì muốn tồn tại nên
kết hợp với nhau, cũng không phải vì muốn kết hôn nên kết hôn. Chúng tôi cưới
nhau vì yêu nhau, cũng vì yêu nhau nên mới quyết định sống trọn đời bên nhau.
Tôi
quay người, hít thở một hơi thật sâu, nói với Đậu Đậu: “Chị về trước đây!”.
Đậu Đậu
lo lắng gọi tôi lại nhưng tôi dường như không nghe thấy, chỉ cảm thấy hai bên
Thái Dương của mình như bị người khác dùng kim châm vào, một mũi, hai mũi, vô
số mũi và tôi cố ra sức giãy giụa, đau đớn khôn xiết.
Tôi cần
phải làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, ngay cả việc khóc cũng không được
phép. Tôi cần phải trấn tĩnh lại, cần phải làm rõ mọi chuyện.
Trở về
trước cửa nhà, tôi mới chợt phát hiện ra mình quên đem chìa khóa theo. Tôi ngồi
ủ rũ trước cửa, rã rời ôm lấy cánh tay mình, chỉ muốn bật khóc.
Chỉ có
Khi ông
xã quay về, thấy tôi đang ngồi trước cửa, vội vàng dìu tôi đứng dậy, hỏi: “Sao
em lại ngồi ở đây?”.
Nét mặt
tôi rất bình tĩnh, tuy nhiên do căng thẳng lòng bàn tay lại toát mồ hôi lạnh,
tôi nói: “Không có gì, chiều nay em đi thăm Lý Tử, quên mang chìa khóa”.
Anh khẽ
thở dài, xoa xoa đầu tôi: “Em đừng nghĩ ngợi nhiều quá!”.
Tôi gật
đầu, anh lấy chìa khóa ra mở cửa, tôi bước thẳng vào trong, quên cả việc thay
dép đi trong nhà. Đột nhiên, anh ôm tôi từ phía sau, giọng nói yêu chiều, “Rốt
cuộc em sao vậy?”.
Tôi cắn
môi, không kìm lòng được, lên tiếng hỏi: “Chiều nay gọi điện thoại cho anh, tại
sao anh…”.
Anh lúc
này mới hiểu, ngắt lời tôi, gọi tôi rất thân mật: “Bà xã, bà xã, bà xã…”.
Tôi
nói: “Anh đừng có nịnh đầm, rốt cuộc buổi chiều anh làm gì, sao lại không chịu
gọi thế?”.
Anh
nói: “Thề có trời đất, nếu như anh dám lừa dối em, anh sẽ không được chết toàn
thây, anh thực sự đang đi làm!”.
Lòng
tôi thực sự buốt lạnh, đàn ông một khi đã thay lòng đổi dạ, những lời nói dối
cứ tiếp nối nhau không dứt. Ngữ khí trở nên căng thẳng: “Em quen anh từ năm
mười sáu tuổi, đến giờ là mười năm, trong lòng anh nghĩ gì, em…”.
“Em đều
biết”. Anh lại ngắt lời tôi, thở dài, ủ rũ nói: “Bà xã, anh thực sự đang làm
việc điện thoại cho anh trong giờ làm đã không được rồi, giờ lại còn đoán bừa
linh tinh nữa”.
Tôi lắp
bắp: “Anh… anh…”. Giống như có tiếng sét đánh ngang tai, người đàn ông này, khi
thay lòng, sao lại đáng sợ như vậy chứ? Giống như người dưng, một người xa lạ
hoàn toàn không quen biết.
Được,
anh đã thích chơi, tôi sẽ chơi cùng anh! Tôi sẽ giả vờ như không biết gì, tôi
giả vờ là một con ngốc.
Là một
đứa ngốc nhất trên cõi đời này!
Tôi gỡ
tay anh ra, quay người, mỉm cười với anh, trong lòng lại lạnh ngắt như băng đá.
Tôi nói: “Thôi, bỏ đi, em tin anh!”. Tôi dụi đầu vào ngực anh, nụ cười đó, tôi
không thể nào gắng gượng nổi, nước mắt thi nhau rơi xuống, “Anh không được phép
lừa dối em!”.
Anh
thấy tôi khóc, hoảng hốt: “Anh không bao giờ lừa dối em!”.
Tôi
nghẹn ngào: “Cả đời này, anh đều không được phép lừa dối em!”.
Anh
luôn miệng nói được, được, nhưng tôi đã không còn dám tin nữa rồi!
Nếu như
tôi không nhìn thấy, nếu như chỉ là nghe người khác nói, tôi chắc chắn sẽ lựa
chọn tin tưởng anh.
Có đôi
khi, chỉ cần kiên trì tin một lời nói dối, chỉ cần luôn nói với bản thân mình
đó là sự thật. Vậy thì, nó sẽ biến thành sự thật.
Ngày
hôm sau, Lý Tử nghe Đậu Đậu kể chuyện của tôi, vội chạy đến, luôn miệng an ủi
tôi. Ncô lấp lánh, nắm lấy tay tôi, vừa khóc vừa nói: “Chúng ta có gì không tốt
chứ? Những tên đàn ông xấu xa đó sao lại đều giống nhau cả thế?”.
Tôi
cười, cố gắng nói giọng thoải mái nhất: “Có thể là không phải giống như mình
nghĩ đâu, có thể chỉ là đồng nghiệp”. Tôi cúi đầu, vì buồn quá mà giọng nói
cũng thay đổi: “Có thể, chỉ là một người không quan trọng”.
Lý Tử
phẫn nộ: “Chúng ta cần phải tìm anh ta hỏi cho rõ!”.
Tôi lắc
đầu buồn bã, “Tối qua mình đã thử thăm dò rồi, anh ta có chết cũng không chịu
nhận. Anh ta cứ một mực nói anh ta đi làm, nói mình nghi oan cho anh ta”.
Lý Tử
tức giận đến đỏ con mắt: “Vậy cậu định thế nào? Chuyện của mình còn chưa xong,
cậu lại xảy ra chuyện này”.
Tôi
nói: “Trước tiên phải làm rõ xem là chuyện gì, tìm hiểu xem họ đã phát triển
đến giai đoạn nào, hoặc là, người phụ nữ đó là như thế nào. Mình không thể chỉ
dựa vào việc ăn cơm mà nghi oan cho anh ấy”.
Lý Tử
cũng rất tán đồng