
m.
Vừa tắm vừa lầm bầm chửi rủa. Xong xuôi bước ra ngoài, ánh mắt lại bất giác hướng về lưng hắn.
Hừ, nếu không phải vì dì và mẹ, tôi chẳng thèm quan tâm chuyện sống chết của anh làm gì.
Thầm tự hào về tấm lòng hiếu thảo hiếm có của mình, tôi khẽ khàng tiến về phía Vĩnh Kỳ.
Ngồi bên cạnh giường, ngón tay khẽ động đậy.
Chẳng hiểu tại sao, đột nhiên muốn giơ tay chạm vào người hắn. Tôi bị ý nghĩ hoang đường của mình làm cho giật nảy. Chạm vào người hắn? Chẳng thà đi sờ đuôi con hổ đang thức còn hơn.
Nhưng lúc này rời đi, lại có chút không cam tâm.
Đang do dự thì Vĩnh Kỳ đột nhiên ngồi dậy.
“A!” Tôi giật mình hét lên một tiếng, cả người đã bị hắn kéo ngã xuống giường.
Hơi thở nóng hổi phả lên mặt tôi.
“Tắm rồi à?”
Tôi mở to mắt, thật thà gật đầu: “Ừ”.
“Anh cũng tắm rồi”. Hắn nhắm mắt lại, ghé mặt vào má tôi dụi dụi mấy cái: “Ngủ đi”.
Hôm nay trải qua quá nhiều chuyện, tôi nhất thời quên mất mỗi đứa chúng tôi đều có một cái giường.
“Vĩnh Kỳ, anh nới lỏng tay một chút, tôi không thở được”.
“Ôm chặt một chút mới tốt”. Hắn nhắm mắt, giọng nói nhẹ bỗng như sắp chìm vào giấc ngủ: “Anh phải ôm chặt Đồng Đồng của anh”.
Tôi chỉ có thể ngước mắt lườm hắn. Thôi vậy, đêm nay đành ngủ như thế này. Còn chuyện đập cho hắn một trận thì để mai tính.
“Đồng Đồng, đêm nào đi ngủ anh cũng phải ôm em vào lòng”. Giọng nói mơ hồ của Vĩnh Kỳ bỗng vang lên.
Cơn buồn ngủ làm mí mắt trĩu nặng, tôi cũng lơ mơ hỏi lại: “Tại sao?”.
“Bởi vì ôm chặt em sẽ không bị rơi xuống giường”.
Lý do thật có sức thuyết phục.
“Ừm”.
Cứ thế, tôi đồng ý trong vô thức.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, mọi chuyện dường như chưa từng xảy ra. Tôi lặng lẽ đến sân vận động, sau đó đi mua đồ ăn sáng.
Vĩnh Kỳ vẫn lười chảy thây, nhàn hạ ngồi bên bàn chờ bữa sáng tôi mang về.
Hai đứa ngồi đối diện cúi đầu húp cháo, tôi bỗng ngẩng lên hét một tiếng thảm thiết.
“Sao thế?”
Tôi trợn mắt, ngây ra một lúc: “Anh đã ôm tôi suốt đêm qua”.
Vĩnh Kỳ bình tĩnh gật đầu xác nhận: “Đúng thế”.
“Tại sao sáng nay tỉnh dậy tôi lại có thể bình thản như thế, một chút phản ứng cũng không có?” Tôi kinh ngạc hét lên: “Tại sao tôi lại phải ngủ chung giường với anh?”, lẽ nào tôi đã quá quen việc ngủ chung giường, đắp chung chăn với hắn rồi? Da gà dựng hết lên.
“Chuyện này hết sức bình thường, hơn nữa, em cũng đã đồng ý sau này sẽ ngủ chung giường với anh rồi”.
Tôi chau mày nhớ lại cuộc đối thoại đêm hôm qua, lắc đầu: “Nói mớ không tính”.
Vĩnh Kỳ trợn tròn đôi mắt long lanh như mắt mèo nhìn tôi: “Không tính?”.
“Chứ sao, chẳng nhẽ anh thật sự muốn tối nào cũng ôm tôi đi ngủ chắc?”
“Đồng Đồng nói lời không giữ lời”. Vĩnh Kỳ đẩy tô cháo trước mặt sang một bên, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt tôi: “Em nói sẽ hết lòng yêu thương che chở anh, thế mà bây giờ lại nhẫn tâm lừa gạt tâm hồn non nớt của anh”.
“Tâm hồn non nớt?”, tôi làm bộ muốn ói, lườm hắn.
Vĩnh Kỳ đứng dậy kéo tay tôi: “Không đi đâu hết, em nói cho rõ ràng trước đã”.
“Nói cái gì?”
“Nói là tối nào cũng sẽ để anh ôm đi ngủ”.
“Đó là nói mớ thôi”. Tôi hất tay hắn ra.
Vĩnh Kỳ đứng sau lưng tôi, bắt đầu lẩm bẩm bằng giọng đáng thương: “Không giữ chữ tín, anh chẳng hạnh phúc gì cả”.
Thực ra tôi đã tính mặc xác bốn cái điều kiện chết tiệt của hắn, thế nên mặt mày vẫn tỉnh bơ sắp xếp sách vở: “Anh không hạnh phúc thì tôi cũng bó tay, tôi đối với anh đã rất tốt rồi, mua cả bữa sáng cho anh còn gì”.
“Anh phải gọi điện cho bác”.
“Hừ, lại giở chiêu cũ”.
“Anh đã là người của em rồi”. Vĩnh Kỳ nói rành rọt từng chữ: “Em bắt nạt anh, đánh anh chửi anh, còn bắt anh phải dùng miệng…”
Bộp bộp! Cặp sách, hộp cơm đồng loạt rơi xuống đất.
“… lại còn bắt anh phải nuốt hết thứ đó”. Vĩnh Kỳ kể khổ: “Sao em lại đối xử với anh như thế?”.
Tôi quay người, lao vào bịt miệng hắn: “Im mồm, anh nói bậy”.
“Anh nói bậy chỗ nào?” Vĩnh Kỳ lườm tôi một cái tóe khói: “Em định không thực hiện giao ước phải không?”.
Trước ánh mắt sắc bén của hắn, tôi chỉ có thể cúi đầu.
Bây giờ đúng là có mười cái miệng cũng cãi không lại.
Vĩnh Kỳ cúi đầu còn thấp hơn tôi, trông như thể vừa bị đánh hội đồng, nhìn bộ dạng có lẽ chẳng có sức đâu mà đến lớp nữa.
Tôi đành xuống nước: “Anh muốn thế nào?”.
“Yêu cầu của anh không cao”. Vĩnh Kỳ thô lỗ nói:”Anh chỉ mong em đừng quên giao ước của chúng ta”.
“Ừ”.
Lúc này sắc mặt Vĩnh Kỳ mới đỡ hơn một chút: “Vậy… đầu tiên, em không được nói mà không giữ lời, sau này đêm nào cũng phải để anh ôm, ngủ cùng anh”.
“Anh không được kẹp chặt cổ tôi”. Tôi ra điều kiện.
“Thứ hai”, hắn đột nhiên cười hì hì, vẻ tội nghiệp rầu rĩ lúc nãy đã không cánh mà bay: “Mỗi sáng thức dậy phải có nụ hôn chào buổi sáng”.
“Hôn chào buổi sáng?” Tôi nhìn hắn nghi hoặc.
Hắn liền nhắm mắt, hớn hở chu môi ra.
Nắm tay tôi tự động siết chặt lại, nhưng nhìn bộ dạng ngốc nghếch của hắn lại chỉ có thể thở dài, miễn cưỡng chạm nhẹ lên môi hắn.
“Được rồi”.
“Đơn giản thế thôi à?”
“Anh còn muốn thế nào nữa?”, tôi gầm khẽ: “Được voi đòi tiên!”.
Vĩnh Kỳ quả nhiên được voi đòi tiên, vèo một cái đã lao đến, ép tôi vào tường. Đôi môi nóng bỏng mạnh m