XtGem Forum catalog
Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải

Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327890

Bình chọn: 8.00/10/789 lượt.

ớc phải không?” Bà vú lắc đầu nói: “Lúc đầu nô tỳ không nhìn nên không biết, sau đó thì đúng là đi ra nước” Mèo Con sắc mặt trầm xuống: “Hôm nay nó đã ăn cái gì? Là băng đá?” Bà vú ánh mắt lóe ra, rụt lui bả vai, sợ hãi nói: “Hôm nay lúc đại thiếu gia ăn cơm có uống một chén nước ô mai đá, buổi chiều lại ăn thêm hai chén song bì nãi, vốn đã ướp lạnh. Sau đó… sau đó lúc gần ăn cơm, thiếu gia đòi ăn chè đậu xanh, thiếu gia nói nước giếng không đủ lạnh, lại không chịu để nô tỳ ướp vào trong băng đá, bảo nô tỳ đem băng đá bỏ vào trong chè đậu xanh” Mèo Con bình tĩnh hỏi: “Trừ bỏ song bì nãi ra, nước ô mai buổi sáng cùng chè đậu xanh buổi tối, ta đều phân phó, không được có băng đá, chỉ cho phép ngâm trong nước giếng, nói cách khác hai món này, đều là để trong băng đá hoặc là ăn chung với băng đá?” Bà vú gật gật đầu, Mèo Con biết được Trụ Tử chính là bởi vì tham ăn đồ lạnh mà tiêu chảy, trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, thở dài: “Đại thẩm, ta đã nói nhiều lần rồi! Băng đá nhà chúng ta là mua ở bên ngoài! Không sạch sẽ! Mấy đứa trẻ trong nhà không nên cho chúng ăn băng! Bọn chúng tuổi nhỏ, dạ dày lại yếu, ăn vào thì không tốt…!” “Chúng tôi muốn ăn băng, còn không có mà ăn, mỗi khi trời nóng thấy các thiếu gia nóng quá nô tỳ thấy mà thương, đành cho các thiếu gia ăn một ít” bà vú ảm đạm nói, Mèo Con môi giật giật, nghĩ muốn giáo huấn nàng vài câu, lại nghĩ đến trong nhà người nghèo khối băng quả thật là thứ tốt, lúc nhà mình còn nghèo khổ, cũng không phải cũng như vậy sao? Lúc mùa hè đến cậu đem cho mấy khối băng, cả nhà còn xem như là bảo vật mà ăn, Mèo Con ngữ khí chậm lại, khoát tay áo: “Thôi, bà đứng lên đi, về sau không được làm theo ý mình nữa, nếu không nhà của chúng tôi không lưu nổi bà”. Sau đó nàng quay đầu lại đối nói với Thu Thực: “Muội đến phòng bếp nấu cháo, xong thì đem đến đây một chén. Còn có, đi phòng bếp nấu một bát nước muối lại đây” Bà vú nghe vậy mừng rỡ, vội đứng lên, bất chấp đầu gối tê nhức, vội vội vàng vàng nói: “Để nô tỳ! Nô tỳ tay chân nhanh nhẹn! Để nô tỳ đi nấu!” “Ai cần bà đi!” Thu Thực một phen đẩy bà ta ra: “Bà chỉ cần không làm cho vị thiếu gia nào bị bệnh nữa, đã là giúp các vị chủ tử rồi!”. Nói xong, nàng vén lên rèm cửa, vội vàng đi phòng bếp. Mèo Con tùy ý gật gật đầu, cũng lười xử trí bà vú, nàng vội vàng chạy đến trước giường tiểu Trụ Tử: “Tiểu Trụ Tử, không sợ, cô cô ở đây…” Nam Qua lau nước mắt nói: “Mèo Con làm sao bây giờ? Nếu tiểu Trụ Tử có cái gì không hay xảy ra, ta cũng không sống nổi” Mèo Con nói: “Đại tẩu, tẩu nói xui xẻo gì đó, tiểu Trụ Tử chỉ là ăn đồ ăn không sạch sẽ, lạnh lẽo mà bị tiêu chảy thôi, làm gì xảy ra chuyện gì?”. Nàng đau lòng vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Trụ Tử, môi đều bởi vì mất nước mà khô nứt . Lúc này Thu Thực đã muốn bảo người đem nước ấm đến, Mèo Con vội vàng ôm lấy tiểu Trụ Tử: “Đại tẩu, mau cho tiểu Trụ Tử uống nước”. Nam Qua lau nước mắt, vội tiếp nhận nước muối, cho tiểu Trụ Tử uống. “Tiểu thư, Nhiếp công tử bảo người đến đây, nói là bên cạnh ngài ấy có đại phu…” “Thật tốt quá!”. Mèo Con cùng Nam Qua đồng thời nói: “Mau, mau, thỉnh hắn tiến vào!” Thu Thực vội vàng trả lời, dẫn người tiến vào. Bạch Cập đem theo một cái hòm thuốc đến, hắn khuất thân chuẩn bị thỉnh an Nam Qua cùng Mèo Con, Mèo Con vội vàng nói: “Đừng đứng đó nữa, làm phiền đại phu xem giúp cháu của ta”. Nói xong nàng đứng dậy nhường chỗ. Bạch Cập gật đầu buông cái hòm thuốc, trước tiên bắt mạch cho tiểu Trụ Tử, Mèo Con ở một bên chờ đến nóng lòng, lại nghe thấy thanh âm nức nở của Nam Qua, đầu óc không khỏi đau nhức, tâm phiền ý loạn đi ra ngoài phòng, thật sâu hút một ngụm lương khí ban đêm, nỗi lòng mới dần dần bình định xuống dưới. Xuân Nha lúc này tiến lên nói: “Tiểu thư, Nhiếp công tử còn ở bên ngoài chờ” Mèo Con sửng sốt, nói với Xuân Nha: “Bảo Ngưu Xuân thúc mời Nhiếp công tử vào sương phòng, đến đầu thôn gọi Đại lão bá đến, để người tiếp Nhiếp công tử. Nói rằng tiểu Trụ Tử sinh bệnh, trong nhà không có nam nhân, mời người lại đây một chút”. “Muội đã biết”. Nói xong đi ra cửa. Mèo Con nhu cái trán nghĩ đến, thật sự là ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ(*), một bên là cậu một bên là tiểu Trụ Tử, Mèo Con cười khổ nghĩ đến, nguyên bản nghĩ là nhà mình người quá nhiều, hiện tại xem ra vẫn là không nhiều lắm a! Một khi xảy ra chuyện tình, trong nhà ngay cả một trưởng nam cũng không có. *Ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ: nhà dột chẳng may mắc mưa suốt đêm, ý bảo Cố gia hiện tại không có nhiều người trong nhà mà còn gặp phải đủ chuyện. Lúc này bên trong cánh cửa truyền đến thanh âm lo lắng của Nam Qua: “Đại phu, con ta thế nào?” Mèo Con vừa nghe, vội vàng đi vào. Bạch Cập đang viết đơn thuốc, hắn nói: “Không có việc gì, chỉ là khí lạnh nhập vào thân thể, uống hai lần thuốc là được. Bình thường phải chú ý cho thiếu gia uống nhiều nước ấm, ăn một ít thức ăn nhẹ” Mèo Con cùng Nam Qua nghe xong, thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong thôn còn chưa có hiệu thuốc, cuối cùng vẫn là Nhiếp Tuyên bảo Ngọc Bản giục ngựa vào trấn mua thuốc trở về. Mèo Con thấy bộ dạng vô hồn của Nam Qua,