
ệp viên’, nhà chính ở giữa, có cái gì hai hoa viên, năm đó lúc tổ tiên Phan gia xây dựng, đã mời danh sư đến thiết kế, cảnh sắc đẹp vô cùng, là một trong những hoa viên tư gia nổi tiếng nhất ở thành Tô Châu, lúc gia mua, còn tốn không biết bao nhiều tiền a! Khi phu nhân rảnh rỗi cũng có thể đi dạo xung quanh một chút” “Ừm!” Mèo Con gật gật đầu, tựa vào trên vách xe nhắm mắt dưỡng thần, cũng không nói gì nữa. Vãn Chiếu thấy thần sắc nàng mệt mỏi, liền ngậm miệng không nói . Sau khi đến Thiệp viên, Mèo Con cũng không kịp đi tham quan nhà mới, đã bị một đám nha hoàn xúm nhau lôi đến viện chính để nghỉ ngơi, hạ nhân đã sớm chuẩn bị nước ấm cho nàng. Mèo Con rửa mặt chải đầu xong, thay quần áo liền nằm ở trên giường nghỉ ngơi, lúc này Bạch Cập liền mang theo dược đồng đứng ở bên ngoài viện nói là phụng mệnh của Nhiếp Tuyên đến bắt mạch cho phu nhân. “Phu nhân, nếu người cảm thấy mệt mỏi, thì bảo Bạch Cập ngày mai quay lại được không?” Vãn Chiếu nói với Mèo Con. “Không cần, để y vào đi!” Mèo Con nói. “Dạ!” Vãn Chiếu bảo người ta gọi Bạch Cập tiến vào, còn mình và Xuân Nha buông màn, Xuân Nha ở bên trong hầu hạ, nàng đứng bên ngoài, chỉ để cho Mèo Con lộ một cánh tay trái được che vải lụa mềm ra ngoài. Bạch Cập cũng giống như vị đại phu ở Dương Châu, cũng bảo Mèo Con đổi tay để bắt thêm một lần nữa, sau đó hỏi thăm Vãn Chiếu vài câu, liền vội vã trở về bẩm báo với Nhiếp Tuyên. “Tâm tư tích tụ?” Nhiếp Tuyên hơi hơi nhíu mi nói: “Ngươi nói phu nhân không vui?” Hắn cũng là cảm thấy được mấy ngày nay cảm xúc của Mèo Con tựa hồ không tốt, mới vừa đến Tô Châu liền vội vã bảo Bạch Cập đi bắt mạch cho Mèo Con, chỉ sợ thân thể nàng xảy ra vấn đề gì “Đúng vậy!”. Bạch Cập cung kính đứng ở một bên: “Nô tài còn hỏi Vãn Chiếu, Vãn Chiếu cũng nói mấy ngày nay phu nhân đích xác có chút rầu rĩ không vui, cả ngày mệt mỏi, tinh thần không dậy nổi” Nhiếp Tuyên nhíu mày nói: “Nàng có chuyện gì không vui sao?”. Nếu nói hắn ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, nàng không vui cũng đúng, nhưng mà hắn chuyện gì cũng không có làm ! Nhiếp Tuyên suy nghĩ một lúc lâu, làm sao cũng không nghĩ thông, nàng vì cái gì không vui chứ? Là hắn đối với nàng không tốt sao? Bạch Cập nghĩ nghĩ nói: “Có phải bởi vì phu nhân lần đầu mang thai nên cảm thấy lo lắng sợ hãi, hay không?” Nhiếp Tuyên trầm ngâm một hồi nói: “Ngươi lập tức phái người đến Cố gia mời nhạc phụ, nhạc mẫu đến đây. Đúng rồi, nàng không phải thích tiểu hài tử sao? Đem mấy đứa trẻ của Cố gia mời đến đây hết”. Hiểu được suy nghĩ của con gái thì chỉ có mẹ ruột, để cho nhạc mẫu đến khuyên nàng có lẽ là cách tốt nhất đi? “Dạ!” Nhiếp Tuyên bất đắc dĩ thở dài một hơi, trước đây cảm thấy nha đầu kia vừa hiền lành, vừa khéo am hiểu ý người, nhưng hiện tại lại phát hiện ra rằng hiểu ý người cũng không phải là một việc tốt, có cái gì buồn cũng đều để ở trong lòng, cho dù muốn khuyên nàng, hắn cũng không biết phải làm sao !
“Cô cô… cô cô…” Mèo Con đang cùng Xuân Nha chuẩn bị may cho đứa con sắp chào đời một bộ quần áo mới, đột nhiên nghe được tiếng của tiểu Trụ Tử kêu từ xa truyền đến, ban đầu nàng còn tưởng rằng là nghe lầm, nhưng thanh âm càng ngày càng gần, nàng không khỏi vui sướng đứng dậy: “Là tiểu Trụ Tự đến đây sao?” Vãn Chiếu cười dẫn tiểu Trụ Tử tiến vào nói: “Phu nhân, ngày hôm qua gia bảo người suốt đêm đến Cố gia truyền tin, hôm nay sáng sớm liền mời thiếu gia cùng thân gia thái thái đến đây” “Cô cô!”. Tiểu Trụ Tử vừa thấy Mèo Con định bổ nhào vào trong lòng của nàng, thì bị Xuân Nha ngăn lại: “Tiểu tổ tông của nô tỳ ơi, không được, phu nhân đang có thai !” Mèo Con cười nói: “Nào có yếu ớt như vậy. Tiểu Trụ Tử, đến đây, để cô cô ôm một cái”. Nàng ngồi ở trên ghế, vỗ vỗ chân của mình, tiểu Trụ Tử thấy thế vội đi đến trong lòng của nàng, vươn tay ôm cổ của nàng, hôn thật mạnh lên mặt nàng, nãi thanh nãi khí nói: “Cô cô, con nhớ người muốn chết, người có nhớ con không?” Mèo Con cười hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của hắn nói: “Rất nhớ, cô cô cũng nhớ con muốn chết”. Nàng ngẩng đầu nghi hoặc hỏi Vãn Chiếu: “Mẹ của ta đâu? Không phải nói hai người cùng nhau tới sao? Như thế nào chỉ thấy mỗi tiểu Trụ Tử?” Vãn Chiếu cười nói: “Thiếu gia thấy bọn Bạch Cập cưỡi ngựa, la hét cũng muốn cưỡi ngựa, cho nên Bạch Cập liền mang theo thiếu gia cưỡi ngựa về trước, thân gia thái thái ngồi xe ngữa đến sau, theo Trừng Tâm tính toán thì chắc cũng sắp đến” Mèo Con buông tiểu Trụ Tử nói: “Đi, chúng ta đi đón bà nội nào” “Dạ!”. Tiểu Trụ Tử sôi nổi đi theo cô cô ra ngoài cửa phòng. Mèo Con lôi kéo tiểu Trụ Tử, đứng ở cổng chờ Vương thị, vừa thấy Vương thị đến, hốc mắt của nàng liền đỏ. Vương thị xuống xe ngựa, lôi kéo tay con gái, tinh tế đánh giá. Con gái thay đổi một thân trang phục thiếu phụ, lại càng hấp dẫn hơn, khí sắc so với trước kia cũng hồng nhuận hơn, Vương thị không khỏi vui mừng nở nụ cười, bọn họ cuối cùng không phó thác sai người. Vãn Chiếu thấy mẹ con hai người đứng ở cửa khóc, liền tiến lên nói: “Phu nhân, thân gia thái thái, ngoài cửa gió lớn, không bằng đi vào trong nói chuyện đi!” “Đúng!”.