pacman, rainbows, and roller s
Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải

Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324440

Bình chọn: 7.5.00/10/444 lượt.

Mèo Con mới không chịu đáp ứng. Nghĩ Cố gia, Mạc gia cũng gần, chờ con cái lớn một chút thì bàn tính lại cũng không muộn, bèn tạm thời không đề cập tới. Làm cho Vương thị thở dài nhẹ nhõm một hơi. Mà bản thân Mèo Con hiện tại lại không rảnh quan tâm hôn sự của mình. Dù sao mình còn nhỏ, cha mẹ cũng thương nàng, dù thế nào bọn họ cũng sẽ không để nàng ủy khuất ! Nàng hiện tại mong chờ nhất là khi hôn lễ cử hành. Hôn lễ Trung Quốc hiện đại sớm đã không còn nghi thức cổ truyền nào nữa cả, nàng là lòng tràn đầy mong chờ muốn xem hôn lễ truyền thống. Chính là tới ngày hôm đó, Vương thị lại sợ tiếng pháo làm con gái hoảng sợ, lại sợ lúc hôn lễ người đông con gái bị bắt cóc, liền đem nàng nhốt lại ở trong phòng, không cho nàng đi ra ngoài, làm cho Mèo Con cực kỳ buồn bực. May mắn chờ pháo chấm dứt, Vương thị liền đem nàng ôm vào tân phòng, cho nàng nhìn Nam Qua một chút. Trong tân phòng tất cả đều là phụ nữ, Mèo Con nhìn lướt qua, hơn phân nửa đều là không biết, Nam Qua thấy Vương thị bế Mèo Con tiến vào, vội vàng nghiêng người để nàng ngồi trên giường, Hồng Lăng của Mạc gia bị té ngã một bên. “Tẩu tử” Mèo Con nãi thanh nãi khí kêu một tiếng, trong tay nắm một quả mừng: “Ăn trái cây” Nàng nghĩ chắc Nam Qua chưa có ăn gì đâu a? Mọi người cười một tiếng: “Thật sự là hảo muội muội a! Cùng tẩu tử thực thân a!” Vương thị vỗ nhẹ cái trán nói: “Xem ta sơ ý rồi, một lát nữa ta làm chút đồ ăn cho con và Phúc Nhi!” Nam Qua đỏ mặt lên tiếng, nàng hôm nay một thân hồng y mới tinh, trên mặt một tầng son phấn, mặt mày ngượng ngùng, phi thường xinh đẹp. “Tẩu tử thật xinh đẹp”. Mèo Con vỗ tay nhỏ bé nói. Nam Qua yêu thương sờ sờ đầu nhỏ của nàng, người một bên chúc nàng sớm cùng Phúc Nhi sinh một tiểu hài tử trắng trẻo mập mạp, lại khen tay nghề Cố Tứ Ngưu thật cao, đóng giường vừa tinh xảo lại bền, Nam Qua xấu hổ cùng các nàng nói chuyện. Mèo Con cùng Hồng Lăng hai người ngồi ở trên giường, bốc đậu phộng, ăn long nhãn. Mà Cố Phúc ở ngoài, bị già trẻ lớn bé trong thôn lôi kéo cùng nhau uống rượu. Mèo Con đã sớm nghe nói ở nông thôn có tục nháo động phòng, cũng muốn xem như thế nào, nhưng mà nàng lại quên, tiểu hài tử không có quyền xem, Vương thị như thế nào lại để một cái đứa nhỏ lưu lại xem nháo động phòng đây? Trời còn chưa tối, không đợi Mèo Con làm nũng, đã đem nàng ôm đi! Cố Toàn thấy tiểu muội làm nũng cũng không làm mẹ đồng ý, liền ngoan ngoãn đi theo phía sau Vương thị không dám la lối nữa, hắn cũng không muốn bị đánh! Cố Phúc thấy mọi người như hổ rình mồi vội vàng nói: “Mỗ mẹ, không sao, để cho Mèo Con lưu lại đi” Vương thị buồn cười nói: “Một đứa con nít như nàng ở lại làm gì?” Nàng đối với đám trai trẻ trong thôn ở bên cạnh nói: “Các ngươi chơi vui vẻ a!” Trần Quân Ngọc cười gian nói: “Đệ biết rồi, huynh muốn lấy Mèo Con làm bình phong, nào có chuyện dễ dàng như vậy?” “Đúng!” Một tên tiểu tử hú lên quái dị, hướng phía Cố Phúc nhảy dựng: “Các huynh đệ, trước lột quần áo hắn!” “Được! A…” Vương thị thấy tình cảnh náo động như thế, vội vàng dẫn con gái cùng con trai đi. Cố Phúc ai oán nhìn mẹ ôm tiểu muội rời đi, Mèo Con ghé vào trên vai mẹ, lưu luyến không rời nhìn bộ dạng đại ca xấu hổ. Vương thị điểm nhẹ cái mũi nhỏ của nàng, nói: “Làm gì mà bĩu môi như vậy a! Yên tâm đi, chờ bé ngoan nhà chúng ta lớn lên, mẹ sẽ tìm cho con một trượng phu tốt!” Mèo Con nũng nịu nói: “Không muốn, sau này con không lấy chồng, con sẽ ở bên cạnh mẹ mãi!” Vương thị nghe được cười ha ha: “Hảo! Về sau ở lại bên cạnh mẹ!” “Ca! Ca! Ta cũng đi lên trấn!” Cố Quý, Cố Toàn lôi kéo tay Cố Phúc, không ngừng lắc. Ba ngày sau khi viên phòng, vừa lúc đến phiên chợ ba tháng mới có một lần, Vương thị liền bảo Cố Phúc dẫn Nam Qua đi, coi như là để giải sầu, thuận tiện mua vài thứ. Cố Quý, Cố Toàn nghe xong, náo loạn muốn đi cùng. Cố Tứ Ngưu đánh một cái lên đầu Cố Quý: “Một lát nữa phải đi học, đi lên trấn làm gì?!” Từ sau khi thu hoạch mùa vụ, gia cảnh trong nhà cũng tốt hơn một chút, Cố Tứ Ngưu liền cho vài đứa nhỏ đi học. Cố Quý cúi đầu, đáng thương hề hề nhìn Cố Tứ Ngưu, Cố Tứ Ngưu bất vi sở động nói: “Nhanh lên, cùng ca ca đến trường đi!” Cố Quý miệng giật giật, chung quy không dám trái ý của Cố Tứ Ngưu, lặng lẽ đi theo các ca ca đi đi học! Cố Toàn cũng không buông tha, lôi kéo tay của Cố Phúc: “ Ca, đệ muốn đi! Đệ muốn đi mua trái cây ăn!” Thấy sắc mặt Cố Tứ Ngưu càng ngày càng khó coi, hắn liền nằm trên mặt đất, gào khản cổ: “ Oa… mẹ… oa!” Cố Tứ Ngưu tiến lên hung hăng đánh vào hai chân của Cố Toàn: “Khóc cái gì mà khóc? Còn khó lão tử ta đánh ngươi chết!” “Muốn chết!” Vương thị ôm con gái đang mơ mơ màng màng ngủ đi ra, vừa thấy Cố Tứ Ngưu đánh tiểu nhi tử, không khỏi đau lòng, đem con gái để vào trong lòng ngực Cố Tứ Ngưu, nói: “ Nó muốn đi, chàng để cho nó đi! Đánh cái gì đánh!” Nói xong đau lòng ôm con: “ Tâm can, đau không? Mẹ thổi cho ngươi!” Cố Toàn bị Cố Tứ Ngưu đánh, vừa khóc vừa nói: “ Mẹ, con muốn đi lên trấn, con muốn ăn trái cây!” “Được! Được! Bảo ca ca dẫn con đi lên trấn mua trái cây ăn!” Vương thị một ngụm đáp ứng. Cố Tứ Ngưu trong