pacman, rainbows, and roller s
Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải

Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324054

Bình chọn: 10.00/10/405 lượt.

nàng đương nhiên sẽ không làm cho dây chằng của mình trở thành dẻo dai. Tuy rằng đối với bản thân xuyên qua cũng không thập phần vừa lòng, nhưng nếu đã xuyên qua, nàng cũng không thể lãng phí một cơ hội tốt như vậy. Coi tình huống của nàng trước mắt mà nói, trừ bỏ có thể thừa dịp này làm cho dây chằng dẻo dai nhất, nhiều lắm cũng là làm một ít vận động, đỡ phải về sau dây chằng bị chấn thương, hoặc xảy ra những việc khác! Con mắt Hoa Minh Minh chuyển vòng vo, có lẽ nàng có thể thừa dịp vài ca ca không chú ý đến xem sách của bọn hắn? Ngày hôm sau Vương thị đã sớm chuẩn bị, đầu tiên là cho hai đứa con bú sữa, sau dặn Cố Phúc cùng Trần Quân Ngọc hảo hảo coi chừng hai đứa trẻ, đi theo Vương Thế Trạch đến nhà của Xuyên Tử. Vương Thế Trạch hôm nay đánh riêng một chiếc xe bò đến đây, Hoa Minh Minh mở to hai con mắt tò mò nhìn xe bò ở cổ đại, liền thấy hai cái bánh xe bằng gỗ, xe thế này có thể vững chắc sao? Mắt thấy Vương thị vững vàng ngồi trên xe bò, Vương Thế Trạch hét một tiếng, con bò vàng to lớn rống dài một tiếng, lười biếng nâng chân lên, chậm rãi lôi kéo xe đi. Xuyên Tử ở Tùng Phổ thôn, cách Lão Hòe thôn không tính là quá xa, xe bò đi được một canh giờ. Xuyên Tử sớm đã đứng ở đầu thôn, vừa thấy xe bò Vương Thế Trạch lại đây, vội vội vàng vàng gọi: “Ca ca, ngươi đã đến rồi. Chờ các ngươi đã lâu. Tỷ tỷ, đã lâu không gặp” Vương Thế Trạch nói: “Xe bò đi chậm, không thể so với ta một mình cưỡi la đến đây”. Hắn nhảy xuống xe bò, lôi kéo bò, đi theo Xuyên Tử về hướng nhà hắn. Vương thị chưa bao giờ đến nhà Xuyên Tử, nhìn thấy nhà bọn họ, liền biết hắn vì cái gì không cần đứa trẻ này rồi. Nhà bọn họ vừa cũ lại nghèo, đến nỗi phải trú trong phòng bếp, nhà Xuyên Tử lại là nhà tranh, Vương thị không khỏi thở dài. Vợ Xuyên Tử vừa thấy Vương thị đến đây, vội vàng đi ra đón, thần tình đầy ý cười, liên tục gọi tỷ tỷ, đón nàng vào trong phòng ngồi: “Tỷ tỷ mau vào bên trong ngồi. Nam Qua! Pha trà giúp mẹ nào” Nam Qua lên tiếng, sáng hôm nay nàng vừa hái xong một ít vu tuy, chờ Vương thị đến đây thì pha trà, trà vu tuy tốt lắm, vừa định mang ra, nàng chần chờ một chút, ở trong phòng bếp lấy một lọ đất nung, bỏ một ít mè đen vào trong trà vu tuy rồi mới bưng ra ngoài. Xuyên Tử cùng Vương Thế Trạch ở bên ngoài sân nói chuyện, Nam Qua trước mời Vương Thế Trạch một chén trà, Xuyên Tử mắt thấy Nam Qua bưng lên trà vu tuy bên trên còn có một ít mè đen thơm nức không khỏi chau mày hút khí, trừng mắt nhìn Nam Qua liếc mắt một cái. Vợ Xuyên Tử cùng Vương thị ở buồng trong nói chuyện, Vương thị mỉm cười tiếp nhận trà Nam Qua đưa tới, không động thanh sắc đánh giá Nam Qua một chút, màu da hơi tái, mày rậm mắt to, khoang mũi to, vẻ mặt trung hậu thật thà chất phác. Dáng người cũng có chút tráng kiện, mông to lưng thô, vừa nhìn thấy là có khả năng làm việc nặng, rất tốt. Vương thị cúi đầu uống một ngụm trà, trong lòng nghĩ đến, hiện ở nhà có nhiều đứa trẻ như vậy, chỉ có mỗi bản thân là phụ nữ, vừa muốn làm chút đồ thủ công vừa muốn nuôi tằm dệt cửi, thật là có chút bận rộn! Tìm một người vợ kém Phúc Nhi không bao nhiêu tuổi, trước khoan nói sính lễ phải đưa nhiều hay ít, đợi đến khi Phúc Nhi thành thân cũng chỉ 3, 4 năm! Nha đầu kia tuy nói bộ dáng thô thiển, nhưng về việc nhà thì có thể làm việc. Xem bộ dạng lại là người thành thật, sẽ không làm chuyện càn quấy, Phúc Nhi là lão đại, tìm vợ cũng không giống những nhà giàu khác, phải diện mạo phải dáng người, bọn họ muốn vợ chính là muốn có khí lực, có khả năng sống tốt, còn có thể chiếu cố đệ đệ muội muội nữa. Vợ Xuyên Tử ở một bên cũng lo nghĩ, mắt thấy Vương thị thần thái đầy ý cười, cười khanh khách hỏi Nam Qua một số vấn đề, liền biết nàng coi trọng con gái mình, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, rốt cục cũng là con của mình, nàng như thế nào có thể bỏ được con gái bán cho người ta làm nô tỳ đây? Nếu không phải sống không nổi, nàng cũng sẽ không làm cho con gái lấy một người nhỏ hơn con gái năm tuổi. Vương Thế Trạch thấy Vương thị thích, liền đem hai lượng bạc đưa cho Xuyên Tử, Xuyên Tử tươi cười tiếp nhận. Vương thị thấy một nhà Xuyên Tử thật sự đáng thương, bảo Vương Thế Trạch mua ba bao gạo cho Xuyên tử, miệng Xuyên Tử cười đến toét cả ra! Vương thị là một người khôn khéo, muốn coi trọng cô nương người ta, bảo Vương Thế Trạch mời Lý chính đến, trước tiên đem Nam Qua vào hộ tịch nhà bọn họ, về sau Nam Qua chính là gia đình bọn họ. Nam Qua liền hướng Vương thị cúi đầu, gọi một tiếng: “Mẹ” Vợ Xuyên Tử thấy thế, vụng trộm nghiêng mình lau nước mắt. Nam Qua cũng ôm mẹ khóc lên, vợ Xuyên Tử vỗ nàng nói: “Nha đầu ngốc, khóc cái gì? Mẹ chồng ngươi là người tốt, tới nhà bọn họ rồi, ngươi cố gắng hầu hạ người ta biết không?” Nam Qua “Dạ” một tiếng: “Con biết rồi, mẹ!” Vương thị thấy thế cũng rớt nước mắt, nàng rưng rưng hướng vợ Xuyên Tử nói: “Xuyên Tử, ngươi yên tâm đi, nhà của chúng ta sẽ không để nàng ủy khuất” Vợ Xuyên Tử nâng vạt áo lau nước mắt nói: “Ta biết tỷ tỷ là người tốt” Sau khi mẹ con lưu luyến chia tay, Nam Qua an vị ngồi trên xe ngựa đi rồi. Vợ Xuyên Tỷ đi đến đầu thô