
g mình giằng co, kết quả cũng
không khó đoán trước…
Muốn nói trong lòng Thẩm Lan không có cảm
xúc là không thể nào, chuyện này nghe thấy thì cũng không lạ lùng gì,
nhưng nếu tận mắt nhìn thấy thì lại bất đồng.
Cũng là phụ nữ,
Thẩm Lan không khỏi nghĩ ngợi, nếu như bản thân rơi vào tình huống giống như người phụ nữ kia thì bà sẽ làm thế nào? Chỉ sợ so với người phụ nữ
kia còn thê thảm hơn, ít nhất người phụ nữ kia còn được cha mẹ chồng yêu thương bảo bọc, còn cha mẹ Cố Xuân Sinh từ trước đến nay vẫn không hài
lòng về bà, lui tới cũng đều rất ít, sau khi bà sinh Cố Ninh, hai vị lão nhân gia nhà họ Cố nhìn thấy Cố Ninh là con gái, lập tức quay đầu bỏ
đi, mãi cho đến khi bà ra tháng, cũng không tới nhìn một cái.
Cố Ninh đã lớn như vậy, cha mẹ Cố Xuân Sinh cũng chưa bao giờ chiếu cố hỗ
trợ bà chăm sóc nó, hai ông bà vẫn cứ thúc giục Thẩm Lan sinh thêm đứa
nữa, khi đó việc làm ăn của Cố Xuân Sinh mới vừa khởi sắc, một mình bà
phải mang theo đứa nhỏ, cảnh ngộ thế nào cũng có thể tưởng tượng ra, bà
làm sao dám sinh thêm đứa nữa?
Thẩm Lan nghĩ tới chuyện trước
kia, khó tránh khỏi việc nảy sinh xúc cảm, chỉ có lúc bà bận rộn làm
việc mới có thể không để cho bản thân mình miên man suy nghĩ, nhưng lúc
này trở về nhà, yên tĩnh lại, hình ảnh người phụ nữ và đứa bé gái ngồi
khóc kia lại hiện lên trong đầu bà, muốn quên cũng quên không được.
Thẩm Lan chán ghét người phụ nữ kia yếu đuối, không tranh giành được thứ gì, nhưng bà ngẫm lại, nếu chuyện này phát sinh trên người bà, bà sẽ thế
nào? Chỉ sợ bản thân bà cũng không dũng cảm hơn so với người phụ nữ kia
bao nhiêu.
Nhiều năm như vậy, Thẩm Lan không phải chưa từng hoài nghi Cố Xuân Sinh, nhưng mỗi khi ý niệm đó nảy sinh trong lòng bà, bà
liền bắt buộc chính mình đè nén xuống, nhưng hôm nay sau khi bà chứng
kiến một màn kia, bà không thể không một lần nữa đánh giá lại quan hệ
giữa hai người, ngay cả Cố Ninh cũng có thể nhìn ra manh mối, bà làm sao có thể giả vờ không biết, dối gạt chính mình cũng không thể gạt được
người khác.
Từ trước đến nay, Thẩm Lan vẫn tha thứ, chính bởi vì con gái bà còn nhỏ, bà không muốn Cố Ninh bởi vì chuyện cha mẹ ly hôn
mà trong lòng có khó chịu, hiện trạng yên bình hiện tại cũng làm cho bà
mất đi dũng khí đấu tranh. Mà cho tới bây giờ, Cố Ninh đều đã biết, còn
khắp nơi vì bà suy nghĩ… Nghĩ tới sự biến hóa của Cố Ninh trong khoảng
thời gian này, đối với bà khắp nơi săn sóc cùng với việc bất động thanh
sắc bài xích với Cố Xuân Sinh, lòng Thẩm Lan trầm xuống.
Nếu đã như vậy, bà còn băn khoăn cái gì? Đã ủy khuất thành như vậy rồi…
Thời điểm Cố Xuân Sinh không ở nhà, hai mẹ con sẽ cùng ngủ với nhau trong
phòng của Cố Ninh, trước lúc ngủ, Thẩm Lan đột nhiên mở miệng hỏi:
– “Ninh Ninh, con đã nhận thấy được điều gì phải không?”
Cố Ninh kinh ngạc nghiêng mặt, hoàn toàn là phản ứng theo bản năng, vừa
nãy, cô còn đang rối rắm phải đem chuyện này nói ra cùng Thẩm Lan như
thế nào, dùng dạng phương thức gì mới có thể khiến cho Thẩm Lan tương
đối tiếp thu việc này đây? Không nghĩ đến không đầy một giây sau, thế
nhưng Thẩm Lan lại chủ động nói đến việc này.
Cố Ninh nghĩ nghĩ, vẫn là rối rắm, không bằng dùng cơ hội này, thử cùng Thẩm Lan thẳng
thắn xem sao, dù sao đối mặt sớm hay muộn cũng đều phải đối mặt.
– “Vâng.” Cô lên tiếng đáp ứng, xem như khẳng định.
Tuy rằng Thẩm Lan sớm đã có suy đoán, cũng có dự cảm, nhưng khi bị chứng
thực, một khắc kia, trong lòng Thẩm Lan khó tránh khỏi lộp bộp một chút, nói không nên lời là cái cảm giác gì, ngược lại không phải bà thương
tâm, nhiều năm như vậy, tình cảm của hai người sớm đã phai nhạt, nhưng
nếu như vậy, vì sao Cố Xuân Sinh không nói ly hôn cùng bà, chẳng lẽ đối
phương chờ bà mở miệng trước sao?
Cố Ninh thấy Thẩm Lan nửa ngày không lên tiếng trả lời, cô ôm lấy bả vai Thẩm Lan, nói:
– “Mẹ, mặc kệ thế nào, con vẫn sẽ ở bên mẹ.”
– “Ừ, ngủ đi, ngày mai còn phải lên lớp.” Thẩm Lan ngược lại không nói
thêm gì nữa, bà đã suy nghĩ, bây giờ là giai đoạn học hành mấu chốt của
Cố Ninh, sớm nhất cũng phải chờ đến lúc Cố Ninh thi xong rồi mới nói.
Thẩm Lan vẫn không có thói quen cùng người khác lớn tiếng tranh chấp, bà cảm thấy, có thể hòa bình ly hôn đương nhiên là tốt nhất, kỳ thật bản thân
bà cũng không biết vì sao trong nháy mắt bà có thể thông suốt nhanh như
vậy.
Có lẽ là bởi vì Cố Xuân Sinh một tháng mới trở về nhà một
lần, lòng người rốt cuộc cũng trở thành nguội lạnh, cho nên rất nhanh bà cũng phục hồi tinh thần. Có lẽ là bởi vì Cố Ninh đã thay đổi. Đương
nhiên, làm cho bà quyết định vẫn là người phụ nữ bà gặp hôm nay kia. Bà
không muốn bản thân mình rồi một ngày nào đó cũng sẽ trở thành như vậy!
Trên giường nằm hai người, một lớn một nhỏ, nhắm mắt lại nhưng đều không có ngủ.
Cố Ninh không ngừng nhớ lại đủ loại chuyện xảy ra ở kiếp trước, Cố Xuân
Sinh ly hôn, cùng với Dương Mộng Đình và người nhà họ Cố tuyệt tình bức
tử Thẩm Lan, lại sai người thiết kế cho cô tuyệt vọng lái xe rớt xuống
vách núi, hình ảnh đời trước giống như bộ phim điện ảnh chiếu chậm,