
, sớm hay muộn cũng sẽ có một
đám tiểu Tam tiểu Tứ đến vây quanh, Cố Ninh bất quá chỉ huy hoàng trong
một lúc nào đó thôi. Nghĩ như vậy, tâm lý của rất nhiều người đều dễ
chịu hơn rất nhiều, chẳng qua Cố Ninh lớn lên cũng chỉ có một gương mặt
dễ nhìn mà thôi.
Làm cho bọn họ có ý kiến lớn nhất là việc, Cố
Ninh không mời bất luận một người bạn cấp hai nào, bữa tiệc đính hôn
long trọng như vậy, rất nhiều có mặt mũi người đều đến tham dự, nếu như
bọn họ đi, tự nhiên cũng có thể tích lũy một số nhân mạch. Xã hội là
hiện thực, bọn họ tự nhiên muốn nắm giữ cơ hội lần này. Đi đến đó, thế
nào cũng sẽ gặp được nhiều người, thế nào cũng tìm được cơ hội để khoác
lác tư bản.
Tất cả bất bình như vậy, nói trắng ra, đều xuất phát từ ghen tỵ trong lòng.
Một ngày bận rộn như thế trôi qua, Cố Ninh về đến nhà, cởi bỏ giày cao gót, hoàn toàn không muốn động đậy nữa, lúc này, Thẩm Lan gọi điện thoại
tới, nói là có người đưa gì đó đến, bà mở ra, là một bộ trang sức, thoạt nhìn giá tiền vô cùng xa xỉ, làm bà rất kinh ngạc. Cố Ninh từ trên
giường ngồi dậy, nghĩ đi nghĩ lại rồi hỏi:
– “Người đến tặng quà có nói gì không mẹ?”
– “Không biết, là một cô gái rất xinh đẹp đưa tới, nói là quà mà Bạch tiên sinh đưa cho con, chúc mừng con đính hôn.”
Cố Ninh cúp điện thoại, chuẩn bị thay quần áo, cô vươn tay ra dây kéo phía sau lưng, vừa kéo được một nửa, thì nghe thấy khóa cửa vang lên một
tiếng, rồi Hà Cảnh từ bên ngoài đi vào. Địa vị ngày hôm nay của Hà Cảnh, không ai dám chuốc rượu anh, cho nên anh đi đến đỡ rượu cho Thẩm Lan,
chỉ uống ba ly, không uống nhiều hơn.
Giờ phút này anh chăm chú
nhìn Cố Ninh, một nửa chiếc lưng ong đã lộ ra ngoài, màu đỏ của chiếc
sườn xám bó sát lại càng tôn thêm làn da trắng nõn, nửa kín nửa hở, mười phần phong tình, so với việc không mặc gì còn không biết hấp dẫn hơn
bao nhiêu lần, làm cho hô hấp của anh cứng lại.
– “Sao anh về sớm vậy?” Cố Ninh quay đầu lại hỏi, hơi hơi há miệng, có chút ngoài ý muốn.
– “Ừ, quay về nhìn em.” Hà Cảnh cất giọng trầm thấp đáp lại một câu, đóng cửa lại.
Cố Ninh không biết phải kéo khóa xuống, hay là kéo khóa lên…
Cố Ninh nghĩ đi nghĩ lại rồi nói:
– “Em… em muốn cởi quần áo.”
Lời ngầm, anh có thể tránh đi một chút hay không?
“…”
Hà Cảnh bước lên một bước:
– “Để anh giúp em.”
Anh tóm lấy bàn tay nhỏ đang giữ chặt khóa kéo. Cố Ninh bị anh kéo ngồi
trên đùi anh, hơi nóng của anh phả vào cổ cô, anh dùng giọng khàn đục
thổi vào tai cô:
– “Em còn nhớ cái đêm ở chúng ta phòng tập múa
không? Anh cũng giống như hôm nay, giúp em kéo khóa kéo, lúc ấy anh làm
sao cũng không thể kéo lên được, cho nên, hiện tại em giúp anh đi.”
Anh bắt được tay cô, đặt lên trên thắt lưng của anh. Hô hấp của Cố Ninh
cứng lại, thân thể trong nháy mắt căng thẳng, cô hơi nhúc nhích muốn lui về phía sau, lại làm cho thân thể hai người càng thêm gần sát lại, áo
sơ mi của anh đã buông lỏng, dán vào phần lưng xích lõa của cô là lồng
ngực rắn chắn và cực nóng của anh. Nụ hôn của anh từng chút một dời
xuống vùng cổ trắng nõn của cô.
– “Không phải sợ, Ninh Ninh, anh yêu em.”
Cô cảm thấy quả thật rất xấu hổ, mặt hồng rực lên, nửa ngày mới lắp bắp:
– “Em…em còn chưa có tắm rửa, em…”
Hà Cảnh hôn xuống, ngăn chặn lời nói của Cố Ninh, anh dang tay ôm lấy người ngồi trên đùi mình, đi về hướng phòng tắm bên cạnh.
– “Anh giúp em tắm.”
113899798
Ngoại truyện ngắn:
Có một buổi tối, Cố Ninh nghe thấy ngoài phòng khách có tiếng động, cô rời giường bật đèn lên thì nhìn thấy Hà Cảnh uống say ngã vào trên sô pha.
Cô đi qua, hậm hực:
– “Sao bây giờ anh mới về?”
Hà Cảnh mở to mắt, nhìn thấy người trên đỉnh đầu mình thì cười sằng sặc, luôn miệng kêu từng tiếng một:
– “Ninh Ninh…Ninh Ninh…Ninh Ninh…”
Đột nhiên, anh không gọi nữa, nghiêm túc hỏi:
– “Em có yêu anh hay không?”
Cố Ninh cau mày, sẵn giọng đáp:
– “Uống say tới như vậy, còn hỏi em có yêu anh không làm gì?”
Hà Cảnh vẫn cố chấp hỏi:
– “Ninh Ninh, em có yêu anh không?”
– “Không yêu.”
Đột nhiên, Hà Cảnh nhỏ giọng nức nở lên, tựa hồ khóc đến thập phần thương tâm, trong miệng cứ thì thào câu:
– “Ninh Ninh, em không yêu anh.”
“…”
Cố Ninh không còn cách nào khác, đành phải cúi người xuống, vỗ vỗ lưng Hà
Cảnh. Hà Cảnh lập tức bổ nhào vào trong ngực Cố Ninh làm nũng, đủ các
loại cọ, mãi cho đến khi chiếm được sự cam đoan của Cố Ninh, mới cười
vui vẻ ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau lúc Cố
Ninh thức dậy đã hơn mười giờ. Phá vỡ đồng hồ sinh học quanh năm suốt
tháng của cô. Cố Ninh động đậy thân mình, phát hiện cơ bắp trên người có chút đau nhức, tay của Hà Cảnh đặt ở hông cô, cằm để trên đầu cô, ôm cả người cô vào lồng ngực vững chãi. Hai người dán thật chặt ở cùng một
chỗ, ngay cả hô hấp cũng đều giao triền cùng một chỗ, chặt chẽ gắn kết
với nhau.
Hơi thở này, vòng tay này, rõ ràng là thuộc về một
người khác, nhớ lại chuyện nóng bỏng đêm qua, mặt Cố Ninh đỏ lên, cô vừa định ngồi dậy, người phía sau đột nhiên lại kéo cô trở về lồng ngực
nóng ấm, Hà Cảnh hôn lên môi Cố Ninh, trong mắt là dục vọng khó kềm chế
mà Cố Ninh