
Tôi là Minh Minh, 16 tuổi. Ở lớp mọi người thường gọi tôi là Tiểu Minh, đơn giản vì tôi sở hữu chiều cao “hơi” khiêm tốn: 1m52^^. Cũng như bao bạn nữ lớp 10 khác, tôi luôn mơ
mộng với chàng hoàng tử bạch mã của mình, người sẽ đem lại cho tôi cuộc
sống hạnh phúc. Chỉ khác một điều, người ấy mà tôi thầm yêu lại sắp trở
thành…chồng của tôi do sự sắp đặt của gia đình hai bên. Khỏi phải nói
tôi hạnh phúc đến thế nào, tất nhiên là trước đó tôi vẫn phản đối rầm
rầm, còn bây giờ thì có ép tôi bỏ hôn sự này thì cũng đừng hòng nhé,
hihi^^.
Tôi và cậu ấy học cùng trường dân lập dành cho con các gia đình danh
giá, có địa vị trong xã hội. Tôi là con gái cưng của tổng giám đốc tập
đoàn thời trang mang tên tôi: Tập đoàn thời trang Minh Minh. Tương lai
của tôi là sẽ tiếp nhận và quản lý tất cả các chi nhánh lớn nhỏ trên
toàn quốc và cả các nước khác. Tất nhiên là cùng với cậu ấy – chồng sắp
cưới của tôi – con trai ông chủ tập đoàn xây dựng lớp nhất cả nước^^.
Thực ra tôi thấy thời trang và xây dựng hoàn toàn…chẳng liên quan gì đến nhau cả, nhưng bố mẹ tôi và bố mẹ cậu ấy đã thân từ rất lâu rồi thì
phải, và chuyện hôn lễ này xảy ra được coi là lẽ đương nhiên (mặc dù bọn tôi mới 16 tuổi!)
Tên cậu ấy là Hạo Du (Minh Du, hay nhỉ^^), một chàng trai lý tưởng của
biết bao cô gái (trong đó có tôi^^). Không mê sao được khi cậu ấy có
khuôn mặt baby dễ sợ. Da trắng hồng, mái tóc vàng nhẹ, ánh mắt hút hồn,
đôi môi nhìn đã muốn…kiss cho một cái. Cậu ấy ga lăng với tất cả các cô
gái, học cực giỏi (vừa vào trường đã đứng đầu khối), chơi thể thao đỉnh
nên đã nhận được sự yêu mến của cả các chị lớp trên lẫn các bạn nữ cùng
khối. Chỉ có điều… Hôm qua là lễ thành hôn của
chúng tôi – Minh Minh và Hạo Du, một lễ cưới nho nhỏ với sự có mặt của
tất cả những người trong gia đình (không hề có bạn bè của tôi và cậu
ấy). Bố mẹ tôi bảo bao giờ hai đứa đủ tuổi kết hôn sẽ công khai mối quan hệ sau, điều này tôi thấy cũng tốt. Tôi cũng không hiểu tại sao cậu ấy
lại đồng ý hôn sự này, nhưng dù sao tôi cũng rất vui^^. Bây giờ, tôi sẽ
được ở chung nhà với cậu ấy, lúc nào cũng được ngắm nhìn cậu ấy, ăn cùng cậu ấy…Ôi nghĩ đã thấy vui rồi.
Chúng tôi ở trong một ngôi nhà riêng mà gia đình hai bên đã cùng xây cho hai đứa – một ngôi nhà nhỏ nhắn (nhỏ hơn nhà tôi rất nhiều), được sơn
màu xanh da trời, tôi không thích lắm nhưng chỉ cần được ở với cậu ấy là tốt lắm rồi. Phòng khách, phòng ăn được trang trí rất hiện đại, mọi thứ đều rất tuyệt. Phòng – của – chúng tôi – rất rộng. được trang hoàng vô
cùng lộng lẫy, có ảnh hai đứa chụp trước khi cưới vài ngày. Tôi mặc váy
cưới và cười rất tươi trong khi cậu ấy thì cau có , có lẽ vì cậu ấy cũng không thích thú gì cho lắm cuộc hôn nhân này.
Tối hôm qua, tôi đi ngủ sớm vì mệt, cậu ấy cũng đi ngủ sớm nhưng chúng
tôi đều không nằm trong phòng đó. Tôi biết, cậu ấy đâu yêu tôi, sao có
thể nằm chung với tôi được chứ TT_TT, thế là giấc mơ được ôm cậu ấy tan
thành mây khói rồi, hic hic.
Sáng hôm nay dậy, mặt cậu ấy cứ lạnh tanh, như không có sự xuất hiện của tôi làm tôi buồn ghê gớm. Sau khi tự chuẩn bị cho mình bữa sáng bằng
sandwich và khoai tây chiên, cậu ấy ăn mặc chỉnh tề rồi đi đâu đó. Có lẽ là đi hẹn hò – tôi nghĩ vậy. Bởi vì cậu ấy đã có người yêu, tất nhiên
là không phải tôi. Mà cậu ấy với Tú Giang – cô bạn thân nhất của tôi mới là một đôi. Khỏi nói cũng biết tôi buồn thế nào. Mặc dù hai người yêu
nhau khá lâu rồi, tôi đoán gia đình hai bên (nhà tôi và nhà Hạo Du) đều
không biết, và có lẽ Tú Giang, cô ấy cũng không biết chuyện tôi và Hạo
Du lấy nhau. Chuyện tình cảm là rắc rối vậy đó, hic!
* * * * * *_Alô, papa ạ. – tôi nhấc máy sau khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
_Ừ, bố đây, thế nào rồi Mi Mi, cuộc sống mới thế nào? (papa thường gọi tôi là Mi Mi như vậy, gọi tắt của Minh Minh ý mà)
_Cậu ấy đối xử với con rất tốt bố ạ – tôi cười, rõ ràng là không phải vậy.
_Sao lại là “cậu ấy”, hai đứa lấy nhau rồi, phải đổi cách xưng hô đi chứ.
_Ơ…dạ… – tôi lúng túng, tôi chưa nghĩ đến chuyện đó bao giờ, dù sao hai đứa cũng bằng tuổi nhau.
_Ơ gì nữa, là vợ chồng rồi đấy, hai đứa xem thế nào đi.
_Vậy…vậy…con sẽ gọi cậu ấy là anh… – chưa gì mà tôi đã đỏ mặt rồi, hic.
_Ừ, tùy hai đứa, cố mà hòa thuận đấy, bao giờ rảnh bố với mẹ sẽ đi thăm xem hai đứa sống thế nào.
_Ơ…vâng.
Tôi chào bố rồi tự nhiên ngẩn người ra, anh ư, liệu cậu ấy có đồng ý để
tôi gọi là anh không nhỉ, nhưng mà kệ chứ, dù sao thì hai chúng tôi cũng đã làm vợ chồng rồi. Quyết định từ giờ, tôi sẽ gọi Hạo Du là anh, anh
Hạo Du, ôi nghe hay thế, hihi.
* * * * * *6.30 p.m
“Cạch…cạch…”
Là Hạo Du, anh ấy đã về rồi, tôi vui mừng khôn xiết nhưng cứ giả vờ là
không để ý. Anh ý đi vào nhà rồi ngồi phịch xuống ghế, và sau đó
thì…tivi bị đổi kênh.
_Ơ… – tôi quay lại ngay.
_Ơ cái gì mà ơ, mấy giờ rồi mà còn chưa đi nấu nướng gì đi hả, định để tôi nhịn đói à?
Tôi sững người, nấu nướng á, ở nhà tôi có phải làm gì đâu TT_TT, nhưng
nghe lời “chồng”, tôi cũng đứng dậy luôn và đi vào trong bếp, không nói
thêm một lời nà