XtGem Forum catalog
Cuối Cùng...mình Cũng Thuộc Về Nhau!

Cuối Cùng...mình Cũng Thuộc Về Nhau!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327651

Bình chọn: 10.00/10/765 lượt.

a thì

tôi sẽ mất em mãi mãi. Rất sợ, Tiểu Minh, thật sự, vô cùng quan trọng

đối với tôi, đối với cuộc đời tôi.

Tiểu Minh chắc nghe tôi nói thì lạ lắm nên cũng ôm chặt tôi, giọng đầy hối lối.

_Em xin lỗi, ở đấy xảy ra tai nạn đúng lúc em chuẩn bị ra khỏi cửa. Em

cũng đứng xem một tí nhưng thấy ghê quá liền thôi. Nhưng đông người chạy đến xem lắm nên em mãi không ra được, sợ anh chờ lâu, em đành phải nhờ

bác chủ quán chỉ cho cửa sau để đi về, còn phải đi vòng đường khác rõ

xa. Về gần đến chỗ anh thì mới phát hiện ra rơi mất điện thoại nên lại

phải quay lại. Sao anh không ở bờ biển chờ em, làm lúc em chạy về lại

không thấy anh đâu cả.

_Còn nói nữa, đi lâu như vậy, tưởng bị làm sao rồi chứ. Có biết tôi lo lắng đến thế nào không hả?

Tôi vừa nói vừa lắc mạnh vai Tiểu Minh, nhìn chằm chằm vào mắt em. Tiểu

Minh cũng nhìn tôi rồi bỗng ôm chầm lấy, thì thầm vào tai tôi rất nhẹ

nhàng:

_Hạo Du...cám ơn anh...



* * * * * *

5.25 p.m

_Hạo Du, anh gọi em là “em” nữa đi anh. – tôi vừa kéo áo anh vừa...mè nheo.

_Nào, để yên cho tôi đi nào.

_Đi mà, gọi em là “em” lần nữa đi mà.

_Aizzz...

Anh kêu lên rồi bỗng dừng ngay xe lại. Ngỡ anh giận mình nên tôi im lặng luôn, không dám nói thêm lời nào nữa.

_Xe hết điện rồi.

_Á, gì cơ.

_Hết sạch điện rồi.

Anh vừa nói vừa quay lại nhìn tôi...bất lực. Xe hết điện rồi thì biết

làm sao đây, xung quanh hoàn toàn vắng lặng, còn phải đi xa nữa chứ.

_Còn phải đi bao lâu nữa hả anh?

_Bây giờ là...năm giờ hai lăm phút, tức là chúng ta mới đi được chưa đầy mười lăm phút, có nhanh cũng phải bốn lăm phút nữa, còn chưa kể...

_Chưa kể xe hết điện, phải đạp?

_Ừ, hay mình quay lại, thuê khách sạn ở đấy, mai rồi về nhé.

Anh nói rồi nhìn chăm chăm vào mắt tôi. Mới nghe thấy “khách sạn” là tôi đã thấy rùng hết cả mình, vội lắc đầu ngay:

_Không, không được.

_Sao mà không được, mai có phải đi học đâu.

_Biết thế, nhưng mà...nhưng mà, à, cả ngày chưa cho Hạo Minh ăn gì rồi, sao ở đến mai mới về được.

_Haiz. Thôi vậy, cố gắng đạp về vậy.

Hạo Du chép miệng rồi bắt đầu di chuyển ngay. Tôi bám vào áo anh rồi dựa vào lưng, nhắm mắt. Tôi biết là đi như vậy sẽ rất mệt cho anh nhưng

mà... Nếu bây giờ quay lại và thuê khách sạn, cho dù thuê hai phòng đi

chăng nữa thì vẫn rất ngại. Mà...tôi lại muốn ngủ cùng giường với anh cơ ~>.<~. Thôi thì tốt nhất là về nhà ngủ, vừa thoải mái vừa “vui”,

có gì tôi sẽ lai thay anh một đoạn, thế là được rồi.

_Hạo Du, mệt thì để em lai cho nhé. – tôi ngó lên trước, thì thầm.

_Hâm à, ai lại để con gái lai bao giờ.

_Thì bao giờ anh mệt.

_Thôi, không sao, coi như tập thể dục.

_Hì, là do anh nói đấy nhá, không phải em không muốn giúp đâu đấy.

_Ừ, biết rồi.

Nghe anh nói, tôi khẽ cười rồi lại dựa sát người anh. Tôi đang nhớ đến

chuyện vừa xảy ra đây. Không biết sao anh lại lo lắng cho tôi đến thế

nhỉ, lúc ôm tôi, người anh cứ run lên bần bật, lại còn siết chặt khiến

tôi gần như ngạt thở, cứ như kiểu anh sợ buông tay ra thì tôi sẽ chạy

mất vậy. Anh còn gọi tôi là em nữa chứ: “Em đã đi đâu thế hả”. Ôi, sao

mà tôi yêu cái cách anh gọi tôi dịu dàng thế chứ. Nhưng chắc lúc đó anh

chỉ gọi nhầm thôi mà. Tôi không nên ảo tưởng quá. Mặc dù dạo này anh có

đối xử rất tốt, quan tâm chăm sóc tôi nhưng...anh là người yêu của Tú

Giang cơ mà, sao tôi lại có thể nghĩ là anh đã thích tôi rồi chứ, ngốc

quá. Làm sao mà anh thích tôi được, chắc anh chỉ làm tròn nghĩa vụ của

mình thôi.

Haiz, giá mà...thời gian...mãi dừng lại ở khoảnh khắc này. Mãi mãi, tôi

được ở bên anh. Cho dù tôi biết điều đấy...là không thể...

5.50 p.m

“Cốc...cốc...cốc...”

Nghe thấy tiếng gõ cửa, tôi đứng dậy và đi ra ngay. Hẳn là Đình Phong, tôi đang chờ cậu ta đây.

_Cậu làm gì mà lâu thế hả? A...

Nói với giọng bực dọc, tôi ngó ra thì hóa ra không phải là Đình Phong, là một cậu phục vụ phòng. Tôi cất giọng:

_Có chuyện gì vậy?

_Anh Hạo Nhiên, anh có hẹn với người nào tên Đình Phong không ạ. Anh ta

đến hỏi phòng anh và nói là bạn nhưng chúng tôi thấy bộ dạng của anh ta

rất hung hăng nên...

_Này, cái tên nhiều chuyện kia, ai là người có bộ dạng hung hăng ở đây hả, thích chết à. Mấy người này, có bỏ ra không thì bảo.

_Anh, chính tên đó đấy ạ. Nếu không phải người quen của anh, bọn em sẽ cho người “giải quyết” ngay.

Cậu phục vụ vừa liếc về phía Đình Phong vừa nhìn tôi, thận trọng nói,

còn Đình Phong thì đúng là đang rất hung hăng. Mấy người bảo vệ thì vẫn

đang giữ lấy cậu ta, tôi mà không can chắc sẽ có chuyện lớn xảy ra mất.

_Đình Phong, thôi đi, cậu làm họ bị thương bây giờ. Thả cậu ấy ra đi, đó là bạn tôi.

_Dạ, là bạn anh thật ạ. Ôi trời, nhìn không giống tẹo nào. Xin lỗi đã làm phiền anh ạ, cần gì anh cứ gọi.

_Ừ, đi đi. Lần sau có chuyện gì thì cứ gọi điện phòng cho tôi là được.

_Vâng ạ.

Tôi nói rồi ra hiệu cho cậu ta đi và tiến về phía Đình Phong, nhìn cậu

ta chắc là tức giận lắm rồi đây. Tôi vỗ vỗ vai cậu ta, mỉm cười. Chưa

kịp nói gì thì cậu ta đã gạt ngay tay tôi ra. Đình Phong vừa kéo lại áo

khoác chỉn chu vừa nói giọng đầy tức