
nhiên, chuyện này
cũng không có gì là lạ lùng lắm, vì cô gái kia, chính là Tú Giang, bạn
thân của tôi, cũng là bạn gái của Hạo Du – chồng tôi! Hóa ra việc bận
của anh là đến đón cô ấy, buồn thật, hai người là cặp đôi trời sinh cơ
mà. Thế mà tôi cũng chẳng nghĩ ra từ nãy đây là nhà của Tú Giang, còn
định đi lên chỗ Hạo Du nữa chứ, haiz.
Nhưng không hiểu sao, vừa thấy Tú Giang đi ra, tôi đã vội lánh vào một
cái ngõ gần đấy. Bản thân tôi cũng không thể hiểu sao mình lại phải trốn như thế, nhưng hình như, tôi sợ, nếu Tú Giang nhìn thấy tôi, nếu cả Hạo Du nhìn thấy tôi nữa, thì chắc sẽ không vui đâu, hichic.
Đi đằng sau một quãng không xa, tôi có thể thấy hai người ôm nhau rất
tình cảm. Tôi đã tưởng tượng đến nụ cười của Hạo Du lúc này. Chắc anh
vui lắm mà, từ khi ở với tôi có bao giờ anh thấy vui đâu, lại còn khó
chịu nữa. Nghĩ tự nhiên tôi thấy tủi thân quá, nước mắt lại cứ trực trào ra. Nhưng tôi gạt đi ngay. Dù sao, tôi cũng là vợ anh, Tú Giang đâu
được như tôi nào. An ủi mình được phần nào, tôi lại tiếp tục đi, nhìn
hai người vui vẻ đi đằng trước.
Đứng trước cái cầu thang máy, tôi lại nghĩ đến chuyện sáng nay và cái tên Đình Phong đáng ghét kia.
Chỉ tại hắn mà tôi mới bị phạt như vậy đấy. Tức tối bấm nút mở cửa, tôi
bước vào mà chẳng để ý xem ai vừa vào cùng mình. Hình như là một người
con trai, cao cao. Tôi ngước mắt lên, và lùi lại, người đang đứng mặt
tôi kia, chính là…Đình Phong. Tôi bước lùi, toan ấn nút để chạy ra ngoài thì tên đó giữ lấy ngay tay tôi lại. Tôi sợ quá gạt tay hắn ra.
_Anh…anh làm gì vậy?
_Chẳng phải cô em thấy tôi nên mới vào cùng hay sao. Tôi biết thừa mánh
khóe cả những đứa con gái như cô rồi. Thích thì cứ nói đại ra.
Hắn cười khinh bỉ, vừa nói vừa tiến gần lại chỗ tôi. Tôi run lên vì sợ và cố gắng né tránh hắn.
_Anh…anh định làm gì…tránh…tránh xa tôi ra.
Nghe tôi nói vậy mà hắn vẫn tiến tới sát bên cạnh tôi. Tôi nhắm tịt mắt
lại, toàn thân run lên bần bật. Tôi cảm nhận rõ được hơi thở và nụ cười
chế giễu của Đình Phong. Hắn lại ghé tai tôi:
_Đồ-con-vịt-xấu-xí.
Nói rồi, hắn ấn nút mở cửa rồi đi luôn ra ngoài, mặc kệ tôi đứng trân
trân ở trong. Tôi sợ đến nỗi không cử động được nữa, mặt tái mét. Tôi
ngồi sụp xuống đất. Vậy…vậy mà tôi cứ nghĩ hắn sẽ làm gì tôi cơ, thật
đáng sợ
* * * * * *_Tiểu Minh, sao bây giờ bạn mới đến!
Đang lơ ngơ không biết ai thì tôi chợt nhận ra Tiểu Phần. Tiểu Phần là
bạn cùng lớp của tôi, cô ấy rất tốt. Tôi chạy đến chỗ cô, cười tươi:
_Tớ đây, tại có chút chuyện nên đến muộn tý. – thực ra là tôi đến sớm đấy chứ, chỉ tại cái tên Đình Phong kia.
_Hì hì, nhanh không sắp vào học rồi đó, mau đưa cặp đây, tớ cất cho nào.
Nghe Tiểu Phần nói vậy, tôi cười rồi đưa ngay cặp cho cô ấy, mắt chớp chớp:
_Chỉ có Tiểu Phần là tốt với Minh Minh này thôi.
_Thì có Tiểu Minh tốt với tớ thôi mà, nếu không nhờ bạn…
_Ơ, bạn lại thế rồi.
Nghe Tiểu Phần nói một câu bỏ lửng là tôi biết ngay Tiểu Phần lại định
nhắc đến chuyện cũ. Chả là, Tiểu Phần là con gái tài xế riêng của papa
tôi, nhờ sự giúp đỡ của gia đình tôi mà Tiểu Phần mới được học ở trường
quý tộc này (tất nhiên là phải thi đỗ mới được học nhưng số tiền học phí thì vô cùng lớn, mà phải là con cái của các đại gia đình mới được theo
học). Mặc dù vậy Tiểu Phần vẫn học rất giỏi, nhờ thành tích thi vào nên
cô ấy được bầu làm lớp trưởng lớp tôi. Vậy mà hình như, các bạn trong
lớp đều không thích cô ấy thì phải. Nhưng kệ họ chứ, dù thế nào thì tôi
vẫn coi cô ấy như một người chị em vậy.
* * * * * *Ra chơi…
_Tiểu Minh, sáng nay bạn có phải ở lại quét dọn cầu thang không? – Tiểu Phần quay ra hỏi tôi.
_Có chứ TT_TT, quét đến hơn 12 giờ mới được về đấy, huhu.
_Tội bạn quá đi à, thế để chiều nay tớ ở lại với bạn nhé! – Tiểu Phần nháy mắt với tôi.
_Hì, cám ơn bạn nhiều lắm.
Tôi nhoẻn cười rồi ôm chặt lấy Tiểu Phần, quả nhiên, chỉ có cố ấy là lúc nào cũng tốt với tôi.
_Ôi…ôi, Tiểu Minh ơi, nhìn kìa ♥.♥ – Tiểu Phần vừa gọi vừa kéo tay tôi - kìa, anh Dương với anh Duy kìa.
Tôi nhìn theo phía tay Tiểu Phần chỉ. Đúng là hai anh ấy, Tiểu Phần
nhanh mắt thật đấy, ở trên tận tầng 12 mà cũng nhìn thấy rõ các anh ấy
trong một…rừng fan đang vây quanh. Tiểu Phần xuýt xoa, mắt đã hiện hình
trái tim:
_Ôi, đẹp trai thế không biết được.
Tôi cười, ngay từ khi mới vào trường, cô ấy đã ngưỡng mộ hai anh ấy cả
về độ đẹp trai (khó đỡ) và tài năng. Nhưng đúng là các anh ý rất hoàn mĩ mà: dáng cao khỏe, gương mặt điển trai, ánh mắt hút hồn. Thảo nào mà có bao nhiêu cô gái đứng vây quanh các anh ấy, chỉ mong được các anh ấy để ý. Ấy thế mà tôi chưa nghe Anh Duy và Anh Dương vướng vào “scandal”
tình ái bao giờ.
_Tiểu Minh!
Đang nghĩ vẩn vơ, tôi giật mình vì nghe tiếng gọi. Là Tú Giang, cô bạn thân của tôi và là bồ…của chồng tôi.
_Làm gì mà giật mình thế, hay quên tớ rồi. – Tú Giang nháy mắt, đập tay vào vai tôi.
_Quên làm sao được chứ, Giang “yêu” của tớ cơ mà, chỉ sợ cậu quên mất tớ thôi, hihi. – tôi nhoẻn cười.
_Hihi, sao mà quên được chứ, thế đang làm gì mà tớ gọi lại ngẩn ra
thế._