Cuối Cùng...mình Cũng Thuộc Về Nhau!

Cuối Cùng...mình Cũng Thuộc Về Nhau!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325663

Bình chọn: 8.5.00/10/566 lượt.

nào cũng không thể tha thứ cho người bạn đã hai lần lừa dối mình.

Nhưng trong đầu Tiểu Minh nghĩ gì thì thật không ai biết. Chỉ thấy cô khẽ vỗ vỗ lưng cô bạn như an ủi, nhẹ giọng nói:

_Tiểu Phần, đừng khóc, đừng khóc.

_Tiểu Minh…

_Tiểu Phần, đáng lẽ ra, tớ sẽ rất giận bạn, sẽ không bao giờ tha thứ, nhưng…

_...... – Tiểu Phần buông Tiểu Minh ra, nhìn chăm chăm vào mắt cô bạn.

_Nhưng tớ sẽ không làm thế, Tiểu Phần ạ.

_Thật…thật không?

Tiểu Minh khẽ gật đầu, rồi cô lại nói:

_Hôm qua, lúc ở nhà ấy, lúc được Đình Phong chăm sóc, tớ mới biết là

mình thật đáng ghét, đã làm đau cả hai người con trai luôn luôn tốt với

mình. Tớ cứ nghĩ là ông trời thật bất công với tớ, luôn khiến tớ phải

chịu đau khổ, nhưng đến lúc ấy tớ mới nhận ra, chính bản thân tớ, sự ích kỉ của tớ đã khiến cả Hạo Du và Đình Phong phải chịu tổn thương. Còn

bạn, Tiểu Phần ạ, tuy bạn đã làm những việc không đúng, mà tớ chính là

nạn nhân đây, nhưng so với bạn, tớ còn thấy mình đáng giận hơn. Vì dù

thế nào bạn cũng đã dám vì người mình yêu mà hy sinh, hết lòng giúp đỡ,

mong anh ấy được hạnh phúc, tuy biết là mình chỉ có thể đứng từ xa nhìn

ngắm hạnh phúc của người ta mà bạn vẫn làm. Tớ rất khâm phục bạn, vì thế tớ không thể nào mà giận bạn được.

_Tiểu Minh…

Tiểu Minh nói một hồi rồi, lại thấy Tiểu Phần khóc…

Trong thứ ánh sáng tinh khôi của buổi sáng, từng giọt nước mắt như ánh

lên rạng rỡ, tuy khóc, nhưng gương mặt người con gái ấy không xấu chút

nào, trái lại còn rất đẹp.

Tiểu Phần lại ôm lấy Tiểu Minh, hồi lâu mới có thể nói:

_Tiểu Minh, tớ…cảm ơn bạn nhiều lắm, cảm ơn bạn rất nhiều, kiếp này được làm bạn của bạn, chính là niềm hạnh phúc lớn nhất của tớ.

_Tiểu Phần, bạn đừng nói thế.

Nghe Tiểu Minh nói, Tiểu Phần không thể không cười. Nhưng một chút, nụ

cười bỗng lại đông lại trên môi cô, Tiểu Phần có chút buồn nhìn Tiểu

Minh:

_Tiểu Minh, trưa nay Hạo Du đi sang Đức rồi, bạn định thế nào…

Tiểu Minh nghe thấy hai chữ “Hạo Du”, lòng lại buồn vô hạn. Cô lắc lắc đầu.

_Biết làm thế nào, không lẽ…bỏ mặc Đình Phong… Có lẽ chúng tớ thật sự không có duyên Tiểu Phần ạ.

_Tiểu Minh, sao bạn lại nói thế, vượt qua biết bao nhiêu chuyện… Tiểu

Minh à, bây giờ mới gần mười một giờ, Hạo Du mười hai giờ mới đi cơ, bạn mau đến gặp cậu ấy, rồi nói rõ ràng mọi chuyện ra đi.

_Nhưng…tớ không thể bỏ mặc Đình Phong được. – Tiểu Minh vẫn lắc đầu.

_Đình Phong đã có tớ lo. Tiểu Minh à, Hạo Du đi biết bao giờ mới quay

lại, nếu bạn còn ở đây, nhỡ mãi mãi sẽ không được gặp lại người ta thì

sao, Tiểu Minh, nghe tớ, mau đến gặp Hạo Du đi.

_Được không?

_Được chứ, Đình Phong tỉnh lại, chắc chắn…sẽ không giận bạn.

Tiểu Phần ra sức động viên, khích lệ Tiểu Minh, thấy trong mắt cô bạn cũng có một vài tia hy vọng. Tiểu Minh nắm chắc tay:

_Vậy…tớ đi, tớ sẽ đi.

_Ừ, phải đi… À, Tiểu Minh, hay bạn đến gặp bố mẹ Đình Phong trước đi, tớ nghĩ việc đó là cần thiết.

Tiểu Minh lần này là gật đầu, vội đứng lên luôn. Trước khi đi còn nói

với Tiểu Phần rất nhiều thứ về Đình Phong. Thế nhưng rồi đến lúc Tiểu

Minh chuẩn bị chạy đi, Tiểu Phần lại gọi với cô lại:

_Tiểu Minh, đợi đã, vì…vì sao bạn biết…tớ yêu Đình Phong?

Tiểu Minh cười:

_Là từ hôm ở nhà Đình Phong, bạn khóc vì anh ấy. Lúc đó rõ ràng tớ mới

nói là tớ chia tay Đình Phong thôi mà bạn đã biết tớ yêu Hạo Du, nên tớ

đoán bạn đã biết hết mọi chuyện nhưng vẫn giả vờ nói như thế. Và bạn còn cầu xin tớ quay lại với Đình Phong, đúng không?

_Ừ, phải rồi. Tiểu Minh à, chúc bạn thành công.

_Thành công.

Tiểu Minh nói rồi chạy đi ngay, trên người vẫn mặc bộ quần áo bệnh nhân. Cô chỉ kịp nói với mẹ là đến chỗ bố mẹ Đình Phong.

Nắng rạng rỡ chiếu soi khuôn mặt cô gái ấy, chiếu soi từng bước cô đi. Tiểu Minh một mạch bắt taxi đến ngay nhà Đình Phong.

Mười hai giờ kém hai lăm phút.

_Bố ơi, bố giúp con đặt vé máy bay, chuyến bay sang Đức lúc mười hai giờ ấy ạ.

_Mi Mi, con định làm gì?

_Nhanh lên bố ơi, chuyến có Hạo Du đi ấy.

_Nhưng con định làm gì chứ Mi Mi.

_Bố ơi con không có thời gian đâu, mình nói chuyện sau ạ, con đang trên

đường ra sân bay rồi. Xong rồi bố giúp con mang ra sân bay nhé, cả hộ

chiếu, giấy tờ của con, bố làm thế nào giúp con với. Chuyến mười hai giờ ấy ạ.

Mười hai giờ kém mười lăm phút.

Tiểu Minh hớt hải từ taxi chạy xuống, cuống cuồng trả tiền rồi chạy vội

vào trong sân bay. Bốn bên đều là người, cô biết bố mình đang ở đâu kia

chứ. Tiểu Minh lo lắng rút điện thoại ra nhìn giờ rồi vội gọi cho bố.

_Bố ơi, bố ở chỗ… A, con thấy rồi.

Thấy bố mình đang ở cách đó không xa, Tiểu Minh lại luống cuống chạy đến. Đang nói chuyện với bố cô là…bố mẹ Hạo Du!

Vậy là may rồi, không sợ sai chuyến.

_Cháu chào hai bác. Bố, bố à, mọi thứ xong chưa ạ? – Tiểu Minh cuống hết cả lên.

_Xong hết rồi đây.

_Vâng vâng. Con cám ơn bố.

_Nhưng…

_Bố à, lý do đơn giản lắm, con yêu Hạo Du. Còn những lý do phụ con sẽ kể với mọi người sau. Vậy nha, con đi đã.

Thế rồi Tiểu Minh lại chạy đi, gương mặt rõ ràng đang rất khó coi, nhưng sự phấn khởi thì hiện cả trong mắt.

Là cô sắp được g


Old school Easter eggs.