
úc thúc
tuy rằng không phải thân huynh đệ, nhưng bọn hắn cảm tình so với thân
huynh đệ còn thân thiết hơn, vì để cho phần thân tình này không đến mức
gián đoạn, bọn họ quyết định cho con cái bọn họ tự rút thăm lấy ra bảy
người lại kết làm huynh đệ, dùng duyên phận thừa tục phần thân tình
này…”
(A T ử: thì ra là thế, h hiểu vì sau có nh ng như vậy nh chỉ có “thất tu la” thôi.)
Độc Cô Tiếu Ngu dừng lại một chút, uống xong một thìa canh lại nói tiếp.
“Ta là con trai độc nhất,
không cần rút thăm, hay bởi vì tuổi của ta lớn nhất, cho nên ta là đại
ca. Về phần Lan Chu, hắn đứng hàng thứ thứ hai, bởi vì ta thành thân
rồi, bởi vậy hắn cũng bị đuổi ra cửa tìm lão bà, bất quá này khả năng
không dễ dàng.”
“Vì sao?”
“Hắn không thích con gái.”
“Hắn thích nam nhân?”
“Không.” Độc Cô Tiếu Ngu bật cười.”Cũng không phải, ta nghĩ hắn là cảm thấy con gái thực phiền toái đi!”
“Nam nhân mới phiền toái chứ!” Cung Tuyết Lăng không phục lẩm bẩm.
“Đều phiền toái?”
” Không còn kém nhiều lắm.”
Im lặng một lát, Cung Tuyết Lăng tiếp tục đút Độc Cô Tiếu Ngu uống canh, hắn lại đột nhiên thở dài.
“Lão bà.”
“Chuyện gì?”
“Phiền toái ngươi không cần một bên theo ta nói chuyện phiếm, lại liên tục lau nước mắt được không?”
“Kia cũng không phải ta muốn lau , là chính nó muốn lau thôi!”
“Ít nhất hiện tại nên ngừng đi?”
“Người ta dừng không được thôi!”
“Đáng chết, theo câu nói đầu
tiên bắt đầu nàng liền rơi lệ không ngừng, ta đã mau bị nước mắt của
nàng làm cho chết đuối!”
“Không quan hệ, ta biết bơi, ta sẽ cứu lấy chàng!”
“. . . . . .”
***
Tiếp qua mấy ngày, Độc Cô Tiếu Ngu tình huống vừa ổn định, Quân Lan Chu lập tức quyết định phải về Đại Lý.
Bởi vì chỗ bọn họ là cao núi,
khi đã vào đầu mùa đông, nhiệt độ không khí rõ ràng xuống dần, càng lúc
càng lạnh, còn có thể có tuyết, lấy thân hình gầy yếu của Độc Cô Tiếu
Ngu, nhiều nhất duy trì hai, ba ngày sẽ đông thành cột băng, cho nên bọn họ phải trở lại nơi có mùa xuân ấm áp hợp lòng người là Đại Lý, nơi đó
mới thích hợp cho Độc Cô Tiếu Ngu tĩnh dưỡng.
Vì thế, Quân Lan Chu ôm Độc Cô Tiếu Ngu, mọi người một đường thi triển khinh công quay về Đại Lý, ở
Thương Sơn một thôn nhỏ thuê hai gian phòng ở tạm.
Hai tháng sau, Độc Cô Tiếu Ngu rốt cục có thể chống đở cho người ta dìu dắt ở trong phòng đi vài bước.
Lại một tháng, hắn có thể đi
ra ngoài phòng rồi, kết quả hắn đã muốn đi làm ruộng, nếu không phải
Cung Tuyết Lăng chặt chẽ”Giám thị” hắn, chỉ sợ hắn đã sớm ở ngoài đồng.
“Xin hỏi các ngươi nghĩ đi chỗ nào?” Hai tay lau eo, Cung Tuyết Lăng mặt không chút thay đổi che ở ph ía trước.
Độc Cô Tiếu Ngu tay phải chống gậy, cánh tay trái nắm trên vai Cung Trọng Thư, hắc hắc hắc xấu hổ
cười, vai Cung Trọng Thư hoang mang quay về xem bọn họ.
“Muội phu muốn chạy xa một chút đi luyện khí lực, đại phu nói không được sao?”
“Đi xa sao? Rất xa?” Cung
Tuyết Lăng ngữ khí điều điều hỏi: “Đến bên trong ruộng đi? Sau đó thuận
tiện hạ điền cấy mạ, không, bây giờ là thời điểm làm đất, hay là muốn đi chọn phân để bón phân?”
“Hạ điền? Làm sao có thể, muội phu hắn ngay cả đi đều đi không được tốt, làm sao có thể hạ điền? Chúng ta nhiều nhất chính là đi xem ruộng đồng thôi, tuyệt đối không thể có
thể xuống. . . . . . Xuống. . . . . .” Mắt thấy Độc Cô Tiếu Ngu cười
càng lúc càng xấu hổ, Cung Trọng Thư nói không được nữa.”Muội phu, ngươi gạt ta?”
“Không phải gạt, ta chỉ phải . . . . .” Độc Cô Tiếu Ngu dùng sức ho vài cái. “Đã quên nói cho ngươi biết.”
“Đã quên. . . . . . Nói cho ta biết?” Cung Trọng Thư thì thào niệm một lần, “Muội phu, ngươi muốn chết cũng không cần tha ta xuống nước như thế!” Hắn không biết nên khóc hay
cười.
Cung Tuyết Lăng cánh tay duỗi thẳng, kiên định chỉ hướng phòng ở.”Trở về!”
“Không cần dạng này nha, lão
bà.” Độc Cô Tiếu Ngu trước hết khuôn mặt tươi cười năn nỉ.”Ta cam đoan
không Hạ Điền, nhiều hơn nữa đi vài bước thì tốt rồi.”
“Trở về!”
“Lão bà, đừng như vậy, ta thề tuyệt không hạ điền!”
“Trở về!”
“Lão bà, ta. . . . . .” Thanh
âm đột nhiên không thấy, Độc Cô Tiếu Ngu nhìn tĩnh nhìn phía sau Cung
Tuyết Lăng nheo lại mắt.
“Di?” Cung Trọng Thư cũng nhìn lại nhìn sau Cung Tuyết Lăng mặt.”Không phải là. . . . . . Bọn họ chứ?”
Bọn họ? Ai?
Cung Tuyết Lăng ngạc nhiên ngoái đầu nhìn lại, chợt thật to ngẩn ngơ.”Bọn họ lại trở về làm gì?”
Rất nhanh , Cung Như Mỵ cùng
hai huynh muội Lục Học Quý, Lục Bội Nghi cùng với Thôi Cảnh liền đứng
lại trước mặt bọn họ, chỉ không biết vì sao không thấy Hải công tử cùng
Lục Bội Cầm, đại khái là Hải công tử cảm thấy đi theo đám bọn họ lại
không ổn, liền tùy tiện tìm lý do về nhà.
“Cuối cùng tìm được các ngươi! Cha ngươi đâu?” Cung Như Mỵ vội hỏi, vẻ mặt hốt hoảng, ánh mắt lo âu.
Cung Tuyết Lăng làm bộ như
không nghe thấy, không phát hiện, tự tiến lên thay Cung Trọng Thư chống
đỡ bên trái thân mình Độc Cô Tiếu Ngu.
“Đi, ta đỡ chàng trở về, ta đã hầm canh gà, tốt nhất nhân lúc còn nóng uống hết đi.”
“Lão bà, ta thề tuyệt không hạ điền, ít nhất cho ta xem xem người ta hạ điền được không!”
“Hảo, ta c