
toàn không giống nhau nhưng lại cho anh cảm giác hết sức ấm áp. Hơn nữa cô không giống với nữ sinh bây giờ, thích trang điểm đủ kiểu lên móng làm người ta hoa hết cả mắt, ngược lại, móng tay của cô được chăm sóc cực kì sạch sẽ, động tác cầm dao vô cùng lưu loát, giống như đối với mọi chuyện bếp núc này đều đã làm đến thuần thục, chăm chú nấu cơm với bộ dáng ưu nhã dịu dàng, ôn nhu đến mức làm tâm anh rung động…
“Muối ăn.” Cô vươn một tay ra, tay kia thành thạo đảo thức ăn trong chiếc chảo trước mặt.
“Đây.” Anh rất phối hợp đem lọ muối đến tay của cô.
Cô lưu loát đảo qua một chút nữa, anh ăn ý đem đĩa đến cho cô. Bắp cải nhanh chóng được bỏ vào nồi.
50 phút trôi qua, trên bàn ăn đã bày biện được hai chén cơm bốc khói nghi ngút, một đĩa bắp cải xào cay, một đĩa trứng sốt cà chua, chân gà chiên hương thảo, còn có cả một nồi súp miso rong biển nữa.
“Ăn đi!” Cô cùng anh nấu ăn xong, ngồi xuống, cũng chủ động gắp chân gà vào bát đối phương, sau đó cười nói: “Cùng nếm thử thành phẩm do chúng ta làm đi!”
Nhìn đồ ăn trên bàn, Hàn Thận Kì cảm thấy trong lòng vô cùng cảm động, nhìn qua cô, trong lòng lại dâng lên sự dịu dàng hiếm thấy.
“Sao anh không ăn gì hết vậy? Không phải là không tin tưởng tay nghề của tôi đó chứ?” Cô buồn bực nói.
Anh lắc đầu cười, cầm bát lên và cơm vào miệng, lại gắp một miếng thịt gà, thịt dai giòn lại thơm hương thảo làm anh không muốn buông đũa xuống, nhịn không được ăn thêm mấy miếng cơm trắng nữa.
“Ăn ngon sao?” Cô nhìn anh ăn uống hăng say, nhịn không được hỏi.
“Ngon, không thể tin được tài nấu ăn của em lại tốt như vây, người đàn ông nào lấy được em chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.” Anh nhiệt tình nói, bởi vì từ lúc ở bên cạnh cô cho đến bây giờ, anh cảm giác được sự an tâm, thanh bình trước nay chưa từng có, còn cả cảm giác khát khao đối với gia đình…
Đồng Mộc Tiệp cười khổ không có tiếp lời, trên thực tế đừng nói đến cưới cô, ngay cả đám con trai dám theo đuổi cô cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay thôi.
Thân là giảng viên đại học, bình thường bận bịu dạy học rồi nghiên cứu, rất nhiều người đàn ông có ấn tượng đầu tiên đối với cô là một cô gái trầm buồn, hay câu nệ tiểu tiết lại chán ngắt buồn tẻ. Hơn thế khi biết cô từng đoạt giải quán quân Taekwondo nữ xong thì càng cho rằng cô là kẻ hung hãn, thô lỗ vô cùng. Tiếp đó, nghe đến cha cô là cục trưởng chi nhánh số hai Đồng Uy liền e sợ chạy trối chết, chỉ thiếu nước dán lên lưng cô cái biển “Đàn ông nên tránh” hay “Cấm đến gần” mà thôi.
Cho nên, cô gần như trở thành vật cách điện của tình yêu.
Đồng Mộc Tiệp nghiêng đầu nhìn vẻ mặt thỏa mãn khi được ăn ngon của Hàn Thận Kì, ánh mắt không tự chủ được trở nên ôn nhu hơn, tâm tình vốn bình thản như mặt hồ nước dần nổi lên những vòng tròn gợn sóng.
Hơi thở ấm áp lại ngọt ngào đem cô bao vây lại, cô thật sự không rõ, là chiếc còng tay này khóa hai người lại bên nhau sinh ra cảm giác ái muội như vậy, hay là cô thật sự không thể chống lại được sức quyến rũ kinh người của một model nam điển trai như anh?
“Anh chắc là đói bụng lắm nhỉ?” Cô cười với anh.
“Đúng vậy.”
Anh chén sạch đĩa bắp cải, lại ăn thêm một cái đùi gà, cuối cùng uống hết một chén súp Miso rong biển xong liền thỏa mãn lấy giấy ăn lau miệng. Cảm giác được ăn no thật là tốt, không còn cảm thấy tâm hồn tịch mịch nữa.
Ăn xong cơm, hai người cùng nhau thu dọn chén bát, sóng vai bên cạnh bồn rửa, cô phụ trách việc rửa chén, anh hỗ trợ lau khô bát rồi úp lại trên giá.
Vì chiếc còng tay này hết sức bất tiện, hai người đi chỗ nào cũng không được, dọn dẹp bát đũa xong đành trở lại phòng khách, ngồi trên sopha xem tivi, nói chuyện phiếm, trao đổi kinh nghiệm lúc còn đại học cho nhau.
Lúc còn học đại học anh thiên về kiến trúc, còn sở trường của cô là lịch sử phương Tây, hai người nói chuyện phiếm một lúc liền hướng về văn hóa các nước u Mĩ. Nói tới “Thánh gia đường”, anh phân tích một cách hết sức chuyên ngiệp về kiến trúc đặc sắc của nơi này còn cô thì chậm rãi giảng giải về lịch sử của Cơ Đốc giáo với chính trị và văn hóa châu u, hai người vô cùng kích động, nói mãi cũng chưa hết.
Cô phát hiện bên cạnh dáng vẻ hào sảng không kiềm chế được, bên trong anh là một người đàn ông hài hước lại có chiều sâu, cùng anh nói chuyện thậm chí còn làm cho cô cảm thấy hết sức thoải mái, thật sự là kinh nghiệm khó có thể đạt được.
“Bây giờ bên ngoài chắc chắn không biết có bao nhiêu người đàn ông đang hâm mộ anh đấy, có thể cùng nữ quán quân Taekwondo ở chung một chỗ cả một ngày liền.” Anh vô cùng am hiểu cách thức làm cho con gái vui vẻ, vì thế nhìn Đồng Mộc Tiệp không nhịn được cất lời ngon tiếng ngọt với cô.
“Bởi vì là một bảo tiêu tốt sao?” Cô trêu chọc nói.
Anh cao giọng cười to, truy vấn nói: “Con gái bình thường không phải đều thích học đàn dương cầm với vẽ tranh sao? Vì sao em lại đi học Taekwondo?”
“Không có cách nào cả, ba tôi vẫn luôn lo lắng tôi sẽ gặp phải người xấu ở bên ngoài, sợ đó là kẻ biến thái điên loạn nên từ nhỏ đã bắt tôi phải đi võ quán học Taekwondo rồi.” Cô cười khổ.
Anh hiểu ra, liền cười phá lên, trên đờ